Giới Thiệu
7 viên ngọc rồng

7 viên ngọc rồng

Tung chưởng hoành tráng cùng Songoku
Tải FREE

Doremon

Doremon

Phiêu lưu diệt trùm không gian cùng Doremon
Tải FREE

iGà

iGà

Bắn súng canh tọa độ và nhập vai đỉnh cao
Tải FREE

iWin

iWin

Đọ sức với hàng triệu đấu thủ khắp cả nước
Tải FREE

Tây Du Truyện

Tây Du Truyện

Vượt kiếp nạn, xưng hùng Tam Giới.
Tải FREE

Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! [Chap 231- Chap 235] Tác giả : LeoAslan




Chap 231 :
- Mày làm gì mà cầm cái bàn chải hoài thế con ?

Vâng, đó là mẹ tôi, bà lúc này đang nhăn mặt nhìn thằng con trai đang đần thối ra và tự cười hềnh hệch một mình. Dám cá rằng nếu không phải là tôi từ nhỏ đến giờ luôn là thằng con ngoan ngoãn thì mẹ tôi đã nghĩ rằng, tôi lúc này đang phê thuốc mất rồi. Bởi trong mắt tôi lúc này, mọi thứ tôi nhìn thấy lúc này chỉ là cảnh tượng Tiểu Mai đang nhón chân lên và thỏ thẻ vào tai tôi bằng một giọng nói ngọt như đường phèn :

- Đừng có mà tưởng bở… đó nha !

Ôi tía ơi, nhỏ đến lớn con mới được biết cảm giác này, cứ như mình vừa thoát thai hoán cốt mà vượt vũ đăng tiên rồi vậy.

- Ơ cái thằng này, mày không rửa mặt lẹ còn đi học à ? – Mẹ tôi sẵng giọng.
- À…dạ… đây mà ! – Tôi tỉnh mộng dụi dụi mắt để quay trở về thực tại.

Buổi sáng sớm hôm nay tôi tỉnh dậy với một tâm trạng cực kì đê mê, một nửa mong rằng mình ngủ hoài để tận hưởng cảm giác ngất ngây vô tận, một nửa chỉ mong cho mình đến lớp thật nhanh để được gặp lại Tiểu Mai. Vì mỗi ngày bây giờ sau này đối với tôi đều sẽ là những bất ngờ nào đó mà tôi chưa biết trước, và tôi muốn khám phá những điều tươi mới ấy.

Việc gì đến cũng đến, tôi khoác bộ đồng phục vào, sửa cổ áo ngay ngắn lại đâu đó, chỉnh trang đầu tóc cho thật chuẩn, sau đó mới… dắt xe ra khỏi nhà :

- Rồi mày định đi học mà không ăn sáng à con? – Mẹ tôi gọi giật lại.
- Á…con không đói, hì hì ! – Tôi gãi đầu cười trừ.

Đường phố sáng sớm hôm nay thật tuyệt, nắng sớm chan hoà lẫn với một chút sương lạnh của mùa thu, thỉnh thoảng làn gió nhẹ thoảng qua làm hàng cây lá rụng vàng cả một đoạn đường. Tôi nghe cuộc sống lúc này như một bài thơ tuyệt diệu với cảnh sắc rạng ngời.

- Mày chạy xe kiểu gì đấy hả, thằng ranh con ? – Một chiếc xe đạp trờ ngang qua mặt tôi, đó là một ông trường Chuyên, vẻ như là học lớp 12.

Phải là bình thường thì tôi đã chẳng ngần ngại gì mà cãi lại cho bằng được rồi, bởi tôi chạy sát lề và bo ngang bùng binh chứ có sai luật đâu, rõ ràng là thằng cha ấy băng ngược qua đường còn la làng. Gặp lúc tôi đang bực thì tôi đã vả vỡ mồm rồi, một thân võ nghệ để làm gì cơ chứ, mình có ngán bố con thằng nào đâu. Thế nhưng, hề hề, đời đang đẹp mà lị :

- Dạ, xin lỗi anh, chúc anh ngày mới vui vẻ ! – Tôi cúi đầu cười cầu tài rồi lại tiếp tục lim dim mắt và hướng xe về phía ngôi trường thân yêu.

Dắt xe vào bãi gửi, tôi hơi hụt hẫng vì chưa thấy chiếc martin màu bạc quen thuộc của Tiểu Mai, vậy là nàng chưa đến lớp rồi. Thây kệ, tí nữa thế nào cũng gặp, tôi tự nhủ thầm và bước vào hành lang dãy lầu học.

- Ơ…… ! – Mới dợm bước thì tôi đứng khựng lại, bởi Tiểu Mai cũng đang dắt xe ngược về hướng tôi đang đi.
- Chào….. ! – Nàng có vẻ ngượng, cũng gật đầu chào tôi.
- Để…để mình dắt xe cho ! – Tôi vội lúng búng nói, mà tự dưng miệng tôi đã bắt đầu lắp bắp.
- Ừa, cảm ơn ! – Nàng mỉm cười đáp.

Dắt xe nàng vào bãi gửi, tôi cố ý để chiếc martin màu bạc cạnh bênh chiếc xe màu xanh lá của mình, để tí nữa đặng còn ra về chung chứ lị, hề hề ! Đâu đó xong xuôi, tôi đường hoàng quay trở ra mà không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu Mai đang đứng đợi :

- Bữa nay Nam trực gửi xe à ? – Nàng hỏi.
- Đâu có ! – Tôi ngơ ngác vì chả hiểu ý nàng là gì. – Mình cũng vừa tới lớp thôi mà !
- Vậy chứ… cặp sách Nam đâu ? – Nàng tròn mắt nhìn tôi.
- Ớ……. !

Khốn nạn thân tôi, thế quái nào mà sáng nay đi học tôi lại ôm cái mạng không mà đạp xe lên mới chết chứ, hèn gì nãy giờ cứ thấy… trống vắng và thiếu thiếu điều gì đó. Hoá ra là tôi vì quá đê mê mà quên luôn cả cặp sách.

- Mình… mình về nhà chút ! – Tôi quýnh quáng nói như máy.
- Ngốc ! – Tiểu Mai phì cười.

Và không dám chậm trễ đứng lại tận hưởng nụ cười của nàng nữa, tôi vội phóng vào bãi gửi rồi dắt xe ra ngoài, đạp hết ga hết số để chạy như bay vào nhà :

- Mẹ…mẹ ơi, khoan đóng cửa ! – Tôi nháo nhào gọi lớn ngay từ đầu ngõ khi vừa thấy mẹ tôi đang dắt xe ra.
- Gì thế ? – Bà sửng sốt nhìn tôi.
- Con quên…cặp…. ! – Tôi vừa thở dốc vừa chột dạ.
- Cái thằng….sáng nay mày làm vậy con ? – Mẹ tôi lắc đầu mở khoá nhà.

Mất 5 phút để từ nhà phóng lại lên trường, lên đến nơi thì sân trường chỉ còn lác đác các học sinh trực nhật, tôi toát mồ hôi đầm đìa dù sáng hôm nay tiết trời cũng lành lạnh. Vừa xách cặp vào lớp là tôi đã thấy Khang mập lừ mắt nhìn mình :

- Mày làm sao mà đi trễ ?
- Tao…quên đồ ở nhà ! – Tôi khiếp vía vì cả lớp đang nhìn mình.
- Bị trừ điểm rồi kìa con, đệch ! – Nó nhăn nhó.
- Rồi…rồi…. ! – Tôi gật đầu ra vẻ biết lỗi.

Thế nhưng tôi chưa kịp bước về lại chỗ ngồi thì nhỏ Huyền đã khều tay tôi mà cố ý hỏi thật to :

- Hay là đi chơi với Tiểu Mai mới về đó ?

Nghe đến đây tôi giật thót người vội nói theo phản xạ :

- Đâu có, Tiểu Mai vào lớp rồi….mà….à…..không…. !

Tôi chỉ nói được nửa câu rồi im bặt vì biết mình đã hớ miệng, vừa kịp nhìn thấy Tiểu Mai ở dãy bàn bên kia đang lắc đầu thở dài ngao ngán :

- Thấy chưa, tui nói Tiểu Mai là Trúc Mai mà, ớ hớ hớ ! – Chị đại Yên ù phá ra cười khanh khách.
- Quá ghê, anh ấy quả thực là ghê !
- Ố hố hố, cái thằng này, thế mà hôm qua còn chối đây đẩy !

Đến đây thì tôi biết tôi ngu rồi, mới sáng sớm đã làm trò cho cả lớp chòng ghẹo, chỉ khổ mỗi Tiểu Mai, nàng đang đỏ hồng mặt vì bị mấy nhỏ ngồi kế bên trêu tới tấp. Biết thân biết phận, tôi lủi thủi chuồn về chỗ ngồi chả dám hó hé một lời :

- Quá đã, mày thế mà ngáp ruồi hay thiệt ! – Luân khùng choàng vai tôi.
- Hề hề, tự dưng được hợp thức hoá tình cảm công khai, sướng ghê ta ! – Thằng Quý cũng hóng hớt sang.
- Em lạy… hai anh, tha cho em ! – Mặt tôi chảy dài ra như trái dưa leo, vì cái tình hình này thì cả tôi lẫn Tiểu Mai sẽ còn bị chọc dài dài.

Và đúng như thế thật, vào trong giờ học, khi tôi bị kêu lên bảng làm bài Lí , đang lúng búng gãi đầu tính toán thì có đứa bạn ở dưới ton hót lên :

- Bí thì nhờ Tiểu Mai giải giúp kìa !
- Ừ, Tiểu Mai giỏi giang vô đối !

Nói rồi cả đám tụi nó đều quay sang nhìn nàng mà cười đê tiện, tôi chỉ còn biết cắm cúi giả lơ mà úp mặt vô tấm bảng đen to tổ tướng để trốn nhục. Đến khi cô dạy Lí thắc mắc :

- Tiểu Mai là ai thế ?

Thì bọn bạn tôi được nước mà tranh nhau mách lẻo :

- Là Trúc Mai đó cô, đây nè cô !
- Sao Trúc Mai lại là Tiểu Mai chứ ? – Cô thắc mắc.

Và chả biết bọn nó khai thác tin tức từ đâu ra mà lại chêm ngay vào một câu rất ư là táo tợn, đoán bậy bạ mà… trúng tùm lum :

- Tiểu Mai là thằng Nam gọi yêu Trúc Mai đó cô, chắc là tên tình yêu, hi hi !
- Hôm qua nó viết văn tả cảnh ngụ tình tặng Mai nữa đó cô !
- Gió mát, đồng xanh, chứng cứ rành rành, anh Nam… tanh bành !

Nó vừa dứt lời là cả lớp tôi phá ra cười lăn bò càng, tôi thì thiếu điều chỉ muốn độn thổ xuống đất chứ chả thiết sống nữa, cũng chả dám quay xuống để nhìn Tiểu Mai xem nàng đang ra làm sao, chứ thế này thì tôi… áy náy quá sức !

Ấy vậy mà tôi chẳng áy náy được bao lâu, khi mà giờ ra chơi, khi tôi đang thẫn thờ ngoài ban công để trốn tránh dư luận thì Tiểu Mai lại chủ động ra tìm tôi, và nàng buông một câu rất đỗi… kinh hoàng ghê gớm :

- Làm sao thì làm, còn ai khác gọi là Tiểu Mai thì tôi treo cổ !

Thú thật chứ lúc đó tôi cũng không biết là nên khóc hay cười nữa, vì một nửa là vui bởi gần như tôi đã thể hiện được tình cảm của mình, một nửa là… nghe nàng đe doạ tự dưng tôi thấy sống lưng mình lành lạnh. Thế là tranh thủ giờ ra chơi, tôi vét hết tiền túi của mình ra mà xuống dưới căn-tin mua một lô lốc những kẹo và bánh ngọt rồi khệ nệ ôm lên lớp :

- Ghê, mày đãi anh em ăn đám cưới à ?
- Nó làm gì thế ?
- Tao không nhận của hối lộ, hé hé !

Và bằng một thái độ cực kì thành khẩn, tôi cầm từng quà bánh mà đến gặp những đứa to mồm và cũng nguy hiểm nhất, sau phần trao quà là phần năn nỉ :

- Đừng gọi Tiểu Mai nữa… cảm ơn ! – Tôi lí nhí nói với từng đứa.

Nhưng tôi cũng dại, vì tôi tặng quà bánh gần hết lớp thì cần gì phải thì thầm với từng đứa chi nữa, bởi có thằng chơi ác vừa ăn hết bánh xong là nó lại gào lên :

- Ê Nam, tao hết bánh rồi, không cho thêm tao méc Tiểu Mai à nha !

Tôi thiếu điều muốn lạy cái thằng ôn thần đó luôn, nhưng cũng phải cắn răng nhẫn nhịn mà ngậm bồ hòn làm ngọt :

- Mời bạn dùng bánh…grừ….. !

Cảnh tượng bi hài đó kéo dài đến gần hết giờ ra chơi mà kết quả vẫn chẳng thu được là bao nhiêu, bởi đám bạn tôi sau khi đã ăn uống no nê rồi thì tụi nó lại giở trò chơi ác :

- Tiểu Mai, cảm ơn nha, hì hì !
- Nhờ có Tiểu Mai mà mới có bánh ăn, hé hé !

Tôi đần mặt ra như thằng thộn, vì mình tốn nguyên mớ tiền mà chẳng những không xoa dịu được dư luận mà lại còn đốt cho nó cháy nóng bỏng hơn như một cái chảo lửa. Và xụ mặt ra một đống, tôi quệt mồ hôi nhìn Tiểu Mai đang lừ mắt ngó sang tôi :

- Rồi… bị treo cổ rồi….. !

Qua sự việc của ngày hôm đó, tôi rút ra được một điều, thánh Nam A1 rốt cuộc khi gặp hoạ thì cũng trở thành dân thường chứ chả có oai phong gì sất, bởi toàn bộ oai phong đều… dồn hết sang Tiểu Mai. Vì giờ truy bài của sáng hôm sau, Tiểu Mai không nói không rằng mà bước lên bảng, đưa tay vẽ phấn liên tục :

- Truy bài đột xuất 5 phút, hết giờ mình sẽ thu giấy lại, ai điểm thấp nhất sẽ bị trừ trực tiếp vào bài kiểm tra 1 tiết, cô giáo đã đồng ý !

Hôm đó, ngoại trừ một vài đứa giỏi tiếng Anh, chứ còn lại toàn là nhăn mặt ra mà la ó :

- Thôi, tha cho bọn này đi mà !
- Ừ, đề khó quá vậy, ai mà làm cho nổi !

Và Dũng xoắn đã làm một hành động dại dột nhất trong năm nay của nó :

- Tiểu Mai ơi, năn nỉ… đó….. !

Nó vừa dứt câu thì Tiểu Mai đã nhìn nó toé lửa, và nàng lạnh lùng tuyên bố :

- Dũng, sai gần như toàn bộ, sẽ báo giáo viên bộ môn !

Sau “ tai nạn “ của thằng Dũng, bọn lớp tôi đã hiểu ý nhau, bắt đầu đổi giọng cầu hoà :

- Trúc Mai, tụi này giỡn đó !
- Ừ.. không dám gọi… Trúc Mai , ừ !

Và chỉ chờ có thế, Tiểu Mai thở hắt ra, nàng thoáng cười rồi nói :

- Là tự các bạn muốn đấy nhé, ừ bài kiểm tra này xé nháp !

Tràng vỗ tay ầm ĩ của cả lớp ngay sau đó đã làm chấm dứt luôn giai thoại về cái tên “ Tiểu Mai “ vừa nổi lên được mấy ngày của 11A1. Đúng là quyền lực của con gái có thể khuynh thành đảo nước, tôi nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách trấn an dư luận, chỉ biết đâm đầu đi hối lộ thì chỉ bằng một màn hù hoạ nhỏ nhoi mà cô nàng xinh đẹp của 11A1 đã dập tan vụ chọc giỡn cù nhây của bọn lớp tôi.

Giờ ra về, tôi lúng búng gãi đầu bước lại gần nàng :

- Ừm… xin lỗi nha… Trúc Mai ! – Tôi rút kinh nghiệm, và y theo lời nàng, bởi từ giờ ai gọi Tiểu Mai là sẽ bị treo cổ mà.

Thế nhưng Tiểu Mai lại tròn mắt nhìn tôi, rồi nàng nhăn mặt :

- Sao ông…. Ôi…… !

Và mặc tôi đứng ngơ ngác tại cửa lớp, nàng thở dài ngao ngán rồi quay đi, chỉ thoảng lại trong gió là lời nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai :

- Gọi mình là Tiểu Mai được rồi, ngốc !

Có ai đó giải thích dùm cho tôi không, như vậy là sao ta ?

Chap 232 :
Dù đang gọi là trong tình trạng đắm say mấy hôm nay nhưng tôi cũng xác định mình phải quay trở lại trạng thái tỉnh táo để đánh giá lại tình hình chiến sự của thời gian qua. Đứng trước tấm bảng, tôi lấy bút lông khoanh tròn lại những gì đã đạt được và tính toán cho những việc tiếp theo.

Ở mặt trận thứ nhất, tôi với thằng Minh Huy vẫn còn kình nhau, lợi thế của nó là đang học giỏi và lại vừa kiêm luôn chức cán sự Toán của tôi. Thế nhưng kiếm đã tung ra là kiếm chết, vì vậy tôi có ưu thế phản đòn hơn hẳn nó. Muốn được như vậy, tôi phải tăng cường độ học lên đến mức tối đa để sớm ngày giành lại những gì đã mất, chứ không thể mất luôn những gì đã có được.

Ở mặt trận thứ hai, tôi lúc này có thể gọi là… đã gần như chiến thắng hoàn toàn rồi, bởi tôi cảm nhận rõ tình cảm của Tiểu Mai dành cho mình. Tuy vẫn còn đang ở giới hạn ngại ngùng nhưng được như vậy đã là một bước tiến khá dài.

Và mặt trận cuối cùng, là những tình huống ngoài ý muốn giữa Tiểu Mai với Minh Huy, đó chính là chuyện tập văn nghệ. Tôi muốn giành thắng lợi thì vừa phải cân bằng chuyện học cho mặt trận thứ nhất, vừa phải tiếp tục phát huy ưu thế ở mặt trận thứ hai, và còn phải phá bĩnh ngăn không cho thằng Huy tiếp cận Tiểu Mai ở mặt trận thứ ba.

Thế nhưng tôi lúc này lại chẳng thể làm được chuyện đó, bởi tôi cùng với Khang mập, Dũng xoắn đã bị gạt ra khỏi danh sách tập văn nghệ rồi, nên chả có cách nào để tôi có thể chen chân vào giữa được. Chính vì vậy, giờ giải lao của ngày hôm sau, tôi ngoắc hai thằng Luân khùng và Tuấn rách lại chuẩn bị kế hoạch :

- Ê, tao không được tập văn nghệ ! – Tôi mở đầu chủ chiến.
- Kệ mày chứ ! – Thằng Luân chưng hửng.
- Là sao ? – Tuấn rách thắc mắc.
- Tụi mày… giỡn mặt tao hả ? – Tôi trợn mắt.
- Giỡn gì ? Tự nhiên mày đi nói cái chuyện cả lớp biết rồi làm gì ? – Hai thằng kia cũng phồng mang trợn má cự lại.

- Trời, là tao.. bị cách ly khỏi vòng chiến rồi, vụ Trúc Mai đó !
- À….hiểu rồi, giờ sao ?
- Thì tụi mày chưa bị gạt ra, nên lúc tao không có ở đó, thằng Huy mà giở trò gì thì dập nó dùm tao đi !
- Ơ… bọn tao dập kiểu nào, nó là phó bí thư đó, có mà tao bị dập ngược thì được !
- Không phải, thì ý là thấy nó mon men tán tỉnh Mai thì bọn mày cũng bay vô mà kéo Mai ra chỗ khác, giả vờ hỏi han từa lưa cho nó khỏi có cơ hội tiếp cận chứ sao !
- Ờ… để nghĩ đã !
- Nghĩ gì nữa, cứ vậy đi !
- Chứ mày làm gì ? 
- Tao… tao… học bài !

Nghe tụi nó hỏi mà tôi đâm ra ngắc ngứ, ừ ha, chuyện của tôi mà trông cậy vào mỗi bọn nó thì cũng không ổn lắm, vì tụi nó chỉ giúp vài lần được chứ đâu thể muối mặt mà phá bĩnh liên tục chứ. Giờ phải có cách nào mà dằn mặt thằng Minh Huy kìa !

- Mà tập hát ở nhà đứa nào ?
- Nhà tao, như hồi làm trại đó ! – Thằng Luân trả lời.
- Từ mấy giờ đến mấy giờ ? – Tôi hỏi tiếp.
- Thì khoảng 2 giờ chiều đến tầm 5 giờ là vừa ! – Nó đáp. 
- Bây giờ bận tập hát hò rồi, tụi tao không dạy bài cho mày được nữa đâu đấy ! – Tuấn rách tiếp lời, nói trúng ngay nỗi lo của tôi.

Vậy là chiều ngày hôm sau, tôi ngồi tự học ở nhà suốt từ 1 giờ đến tận gần 4 giờ mà trong lòng cứ bất ổn không yên, vì chả biết chiều giờ thằng Huy nó có giở trò gì không.

- Giờ sao trời ? – Tôi gãi đầu liên tục.

Cứ thế tôi biết mình sẽ chẳng tập trung học tiếp được nữa, nghĩ tới lui một hồi tôi quyết định… dắt xe ra ngoài và ôm theo cặp sách mà chạy thẳng đến nhà thằng Luân. Đến đầu đường nhà nó, tôi vờ chạy ngang qua rồi nhìn vào bên trong, đúng là đám bạn bè lớp tôi đang túm tụm lại trong sân nhà thằng Luân. Nhưng tôi lại chẳng thể chạy xộc thẳng vô, vì không phận sự miễn vào mà, suy đi tính lại rồi chạy lòng vòng cả mười mấy phút đồng hồ mà chả biết làm gì, tôi ngắc ngứ dừng xe đứng từ ngoài nhìn vô, căng mắt xem thử Tiểu Mai đang ở đâu.

Và rồi cứu tinh của tôi đã tới, vừa nhác thấy mặt tôi ở ngoài là thằng Chiến đã hét toáng lên :

- Ê vô chơi mậy, Nam !

Ngay sau tín hiệu của thằng Chiến là gần hai mươi cái đầu cùng đồng loạt quay ra bên ngoài, rồi tụi nó bắt đầu nhao nhao cả lên khi thấy tôi bối rối dắt xe vào trong :

- Ớ… nó làm gì tới đây thế ?
- Chắc là lo sốt ruột, hè hè !

Nhỏ Phương còn chơi ác, quay vô trong kêu lớn :

- Trúc Mai, chồng đón nè !

Tôi nghe đến đó thì giật mình mà tim muốn vỡ tung thành ngàn mảnh, lúng búng chả biết nói gì, chỉ cố ra vẻ tự nhiên mà cười trừ lấy lệ :

- Tao.. học về chạy ngang qua thôi !

Và đưa mắt nhìn theo hướng tụi bạn chỉ, tôi thấy Tiểu Mai ở bên trong đang ngồi trên ghế, nàng đang đệm Guitar cho mấy đứa khác hát theo. Nghe tiếng nhỏ Phương gọi thì nàng cũng quay ra ngoài và nhìn tôi đang đứng gãi đầu ấp úng. Vẻ như tụi bạn tôi cũng hiểu ý, chúng nó hết ham soi mói mà quay trở lại với việc tập hát và đùa giỡn. Chỉ có thằng Minh Huy là nhìn tôi như muốn lao ra ăn thua đủ, nhưng tôi mặc kệ, và cũng phớt lờ luôn ánh nhìn của Khả Vy mà đi lướt qua em ấy, bởi tôi với Vy bây giờ chẳng còn chút gì cả, tôi bước đến chỗ Tiểu Mai cười toe :

- Hì….. ! – Rồi tắc tị.

Nàng cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi buông đàn ra, đứng dậy nói :

- Mình nghỉ tay chút, mấy bạn tập sau nha !

Rồi nàng khẽ nói với tôi :

- Ra chỗ ghế đá kìa !

Một chốc sau, Tiểu Mai ngồi ở ghế đá, tôi thì ngồi trên yên xe dựng kế cạnh nàng, hai đứa cùng nhìn bâng quơ mà chẳng biết nói gì. Khoảng lặng quen thuộc lại xuất hiện, và tôi… lại mở lời trước :

- Tập có vui không ?
- Không ! – Nàng nhún vai đáp gọn lỏn.
- Sao vậy ? – Tôi thắc mắc.

- Hỏi hoài… mà Nam đến đây… ừm, chi vậy ?
- Thì.. học xong nên chạy ngang qua xem thử ấy mà !
- Xạo, bữa Nam kể là giờ này học ở nhà Luân, mà Luân thì đang tập hát rồi, Nam học gì mà chạy qua đây chứ !
- Ừm… tự học ở nhà !
- Nhà ở ngược hướng mà bảo là chạy ngang, rõ là dối, hi !

Tiểu Mai tủm tỉm nhìn tôi đang ngố mặt ra mà cười nhẹ, tôi thì tự rủa thầm mình sao mà cứ gặp nàng là đầu óc tôi lại đâm ra mụ mị, chữ nghĩa cứ bay đâu hết ra ngoài !

Nhận thấy có ngồi đây cũng chẳng làm ăn được gì bởi đám bạn ồn ào quá chừng, tôi bạo gan mở lời luôn :

- Ra ngoài uống nước chút đi !
- Bây giờ hở ? – Tiểu Mai ngạc nhiên.
- Ừ, đi chút rồi về ! – Tôi gật đầu.
- Cũng được, đợi Mai chút ! – Nàng nói rồi đi vào trong chỗ tụi bạn.

Tranh thủ lúc đó tôi cũng len lén dẫn xe ra ngoài để tránh lời thị phi từ phía dư luận sẽ đàm tiếu là tôi dụ dỗ con gái nhà lành, bỏ ra ngoài mà đợi Tiểu Mai cho yên phận thủ thường :

- Rồi, đi nào, ngài ta- xi ! – Nàng ngồi sau yên xe tôi, nhoẻn miệng cười.
- Ừ, hi ! – Tôi mừng hết lớn vì cứ tưởng hai đứa sẽ đi hai xe, ai dè…. Hề hề !

Khu phố nhà thằng Luân vừa được quy hoạch và xây lại nên đường sá hơi trống, chiều mát gió thổi lồng lộng, nhờ vậy mà tôi với Tiểu Mai lại cảm thấy thư thái hơn, và thời gian ở cạnh nhau cũng vì vậy mà kéo dài ra theo. Đến một quán nước nhỏ, nàng ngồi phía đối diện, chỉ nhìn tôi chứ không gọi nước :

- Mai uống gì vậy ? – Tôi thắc mắc.
- Cho một ấm trà đào ! – Nàng nháy mắt nói.
- Hả ? Ở đây… làm gì có… ! – Tôi ngớ người vì bất ngờ.
- Giỡn đó, cho em cốc nước lọc nha chị ! – Nàng quay sang người phục vụ.

Tôi định gọi món uống quen thuộc là Sting dâu, thế nhưng đó là khi uống một mình, còn đi với người mình đang cưa cẩm thì lại khác. Bạn phải gọi món uống giống người ta, để tạo ấn tượng là hai người có cùng sở thích tương đồng nhau, nhờ vậy mà cuộc nói chuyện có thể thoải mái hơn :

- Vậy cho hai nước lọc ! – Tôi gọi luôn.
- Chà… Nam thích uống nước lọc tự bao giờ thế ? – Tiểu Mai phì cười trêu tôi.
- À… thích đó giờ rồi, Mai không biết thôi ! – Tôi cũng nói ngay.

Và không dè nàng lại bĩu môi làm mặt dỗi, trông cứ như… trẻ con :

- Nhớ nhé, vậy mà bảo thích trà đào của tôi !
- Ấy… thích chứ… mà ở đây không có mà ! – Tôi điếng hồn chữa lại.
- Hứ, giỏi nói ! – Nàng nguýt dài rồi quay đi, nhìn vu vơ ra bên ngoài.

Tôi chẳng biết làm gì hơn là cũng nhìn ra ngoài theo nàng trong thời gian đợi nước, nhưng bên ngoài thì có gì mà xem đâu. Cũng chỉ là hàng cây cảnh, rồi những dãy nhà cách nhau vài khoảng đất trống, rồi bọn trẻ con chạy chơi rượt nhau trên những dải đường vắng vẻ thôi, đằng xa xa phía chân trời là đàn chim trời đang vỗ cánh bay lên từ phía những ruộng lúa.

Chán phèo, thế là tôi lại quay ra… nhìn Tiểu Mai, bởi cũng lâu lắm rồi tôi chưa có dịp mục kích nàng một cách đối diện như thế này. Tiểu Mai tay tựa cằm nhìn ra bên ngoài, đôi làn tóc khẽ xao động theo gió, và rồi nàng chợt… mỉm cười ẩn ý :

- Nam nhìn gì mình vậy ?
- À… không !
- Rõ là có nhé, đừng chối !
- Thì… nhìn người đẹp có gì là sai !

Yes, tôi nói quá hay, vừa khen lại vừa bào chữa, hề hề !

- Nói điều hiển nhiên, hứ !
- Ừm….. !
- ……………. !
- À mà… sao Nam thấy cây Guitar lúc nãy tụi lớp mình cầm chơi thử ấy, đâu phải là cây đàn mà Nam tập hồi trước đâu ?
- Thì mình vừa mua hôm qua mà !
- Mua á ? Nhà có đàn sẵn sao lại phải mua ?
- Đâu phải ai cũng cầm được Lakewood chứ, ngốc !
- Lakewood thì sao cơ ? Thấy cũng chỉ đẹp hơn cây hồi nãy thôi mà !
- Ôi… Lakewood mà hôm bữa Nam tập là 2600 USD đấy !

- Hả ? Cái gì dữ vậy ? – Tôi nhảy dựng lên.
- Chẳng biết gì hết, đàn của hãng Lakewood là phải có gỗ thật tốt, và tự đặt làm, nên giá thành hơi đắt ! – Tiểu Mai trả lời.

Tôi nghe đến đó thì toát mồ hôi hột, hoá ra tôi đã từng cầm 2600 USD ở trong nhà mình gần cả tháng mà không biết, nhớ lại có mấy lúc tôi cầm tay gõ ầm ầm vào mặt thùng đàn Lakewood mà như gõ trống. Giờ nghĩ dại chứ hồi đó tôi mà làm hỏng thì có mà đền ốm :

- Vậy… cây Guitar lúc nãy là bao nhiêu ? – Tôi lắp bắp hỏi.
- Có hơn vài trăm ngàn thôi, không là bao ! – Tiểu Mai nhún vai đáp.

- Sang quá vậy ? Mua mới 1 cây chỉ để tập cho lớp thôi à ?
- Thì vậy nên mình mới yên tâm để lại nhà Luân cho mấy bạn chứ, một lần đi đâu đeo sau vai thì phiền lắm !
- Ừ… hèn gì… cây Lakewood đẹp vậy !
- Âm thanh tốt mới là quan trọng chứ, đàn đẹp thì phải kể đến hãng Taylor kìa !
- Ừm… một cây Guitar mà đến cả ngàn đô, èo… !
- Nam thích thì mình tặng Lakewood cho nhé ?

Nàng nháy mắt nhìn tôi và nói như trêu, khiến tôi nghe đến chữ “ tặng “ mà giật thót người :

- Thật.. thật á… ?
- Ừ, thích không ?
- Thì… thích, nhưng để mình dùng thì phí lắm, Nam có biết đàn đâu…. !
- ………… !

Và Tiểu Mai chợt im lặng, ừ, tôi cũng hiểu, và tôi cũng im lặng, bởi chính tôi đã trả lại nàng quyển sổ Guitar thay cho lời nói chính thức không học đàn nữa rồi. Nhắc lại chuyện này cũng là một kỉ niệm buồn của hai đứa, tôi nghe lòng mình chùng xuống, và khoảng lặng lại trỗi dậy :

- ………….. !
- …………………. !

Rồi tôi chợt biết mình phải làm gì một điều gì đó, có điều gì đó trong tâm can đang thôi thúc tôi phải nói, dù là tôi không biết phải nói gì, tôi vội mở lời, xem như là trái tim đang nói, chứ không phải là lí trí đưa đường nữa :

- Nhưng …Nam…muốn…ừ, muốn được….. !

Nhưng Tiểu Mai không để cho tôi nói hết câu, nàng đưa ngón tay lên môi ra dấu ngừng lại, và mỉm cười nhìn tôi :

- Chưa đến lúc đâu, mình muốn một lời ngỏ chính thức hơn là như thế này !
- Là…là sao ? – Tôi nghe tim mình thắt lại.

Nàng không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ khẽ nói :

- Về thôi, Nam !

Tôi ngẩn người ra mất vài giây, nhìn Tiểu Mai đang cười thật hiền, thật sự tôi không hiểu vừa rồi là nàng đang nói gì. Rồi tôi cũng gật đầu và đứng dậy :

- Ừ… về thôi !

Tôi đưa nàng về lại nhà thằng Luân, trên cung đường vắng vẻ của một buổi chiều tắt nắng, cả hai đều không nói gì, chỉ có tiếng gió đưa những nhành cây lá ven đường rì rào êm dịu. Đến đầu đường, tôi dừng xe và dắt bộ :

- Đến đây được rồi ! – Tiểu Mai nói.
- Ừa…. vậy về nhé ! – Tôi gật đầu.

Rồi tôi nhìn nàng, lưu luyến chưa muốn phải về trước vào lúc này, và Tiểu Mai lại dứt khoát hơn cả, nàng chỉ nhoẻn miệng cười, và thủ thỉ :

- Mình đợi… đấy !

Và nàng quay bước vào trong, chỉ còn tôi ngẩn ngơ đứng nhìn mãi đến khi bóng hình nàng khuất sau hàng cây nhà thằng Luân rồi mới quay xe đạp về nhà.

Bầu trời đã tắt nắng, ngả đường chỉ có vài người qua lại, đâu đó qua những hàng cây cao vút, tôi thấy trong thinh không là những làn mây trôi lãng đãng về chiều, những cánh chim trời đã thôi lẻ bóng, giờ đang ríu rít gọi nhau về tổ, phố biển đã dần buông ánh đèn. Một buổi chiều êm đềm như chính những gì giữa tôi với Tiểu Mai vậy !

Một chút thanh bình… và yên tĩnh !
__________________

Chap 233 :
Tôi trước giờ có thừa tự tin rằng mình khá hiểu biết trong nhiều lĩnh vực, từ nhỏ tôi đã khoái xem tivi và sách báo, ngốn hàng đống kiến thức khoa học, thiên văn hay xã hội, lại suốt ngày luyện phim từ hài hước đến hành động. Thế nhưng hai thể loại truyền hình và báo chí thì lại không dạy về tâm tư con gái. Bởi vậy tôi thừa nhận mình dốt đặc cán mai trong cái khoản đoán ý nghĩ của các nàng, đặc biệt là đối với một người thông minh như Tiểu Mai. Vậy cho nên chiều hôm đó, khi đã về nhà rồi, nằm suy nghĩ mãi mà tôi vẫn không thể nào hiểu ra “ lời ngỏ chính thức “ của Tiểu Mai có nghĩa là gì.

Dù rằng tôi đã ngờ ngợ đoán ra đó có thể là….., nhưng tôi không dám xác nhận một cách chắc chắn, vì làm gì mà lại suôn sẻ mọi chuyện đến như vậy ?

Muốn biết phải hỏi, thế thì tôi biết tìm ai để mà hỏi ? Người đó phải hiểu rõ tính tình con gái, phải giảng giải dễ hiểu cho tôi nghe, và hơn hết nữa là phải… kín tiếng, biết giữ bí mật. Hỏi mẹ tôi thì là chuyện không tưởng rồi, khéo bà lại còn xách chổi rượt tôi chạy ra khỏi nhà vì cái tội yêu đương nhăng nhít chứ chẳng chơi. Mà hỏi ông anh bá đạo thì lại càng không nên, lão đang ở thành phố, chắc gì đã rảnh rỗi mà nghe tôi trút bầu tâm sự.

Bọn thằng Khang mập cũng không có cửa, vì tôi không muốn làm cái bia di động cho tụi nó chọc quê, nhỏ Huyền thì đụng chuyện gì cũng đồn ầm lên, vạn phần không được dây dưa đến nhỏ này. Còn Khả Vy thì…. không, hết rồi !

Suy đi tính lại, tôi chỉ thở dài rồi bỏ sách vở vào cặp, lẳng lặng đạp xe sang nhà… cô giáo Trân để thỉnh giáo cả chuyện học hành lẫn tình cảm. Vì dù sao Trân đối với tôi có vẻ tốt hơn những người khác, với cả con bé cũng là con gái, biết đâu lại hiểu được ẩn ý của Tiểu Mai thì sao !

- Ủa ? Bữa nay anh tới sớm vậy ? – Trân ngạc nhiên khi thấy tôi bước vào phòng.
- Ừ, bài nhiều nên học sớm ! – Tôi gật đầu đáp.
- Em đã dạy anh đâu mà biết bài nhiều ? – Trân sửng sốt.
- Thì… chắc nhiều đó ! – Tôi lúng búng trả lời cho qua chuyện, chứ không lẽ nói toẹt móng heo ra bài vở hôm nay chính là… chuyện tình cảm riêng tư.

Thoáng ngạc nhiên rồi bé Trân gấp quyển truyện lại, kéo ghế ra bảo tôi :

- Vậy anh ngồi đi, giờ mình học luôn !
- Ừ ! – Tôi mừng húm vì con bé không hỏi gì nhiều nữa.

Và suốt buổi học hôm đó, dường như được sức mạnh tình yêu hỗ trợ hay sao mà tôi học một hiểu mười, làm đâu trúng đấy khiến cho cô giáo Trân tròn mắt ngạc nhiên hết sức :

- Bữa nay anh giỏi đột xuất nha, chuyện lạ có thật ! 
- Ừ, nhờ em dạy giỏi đó thôi ! – Tôi gãi đầu cười khì.
- Chứ sao, em mà, hi hi ! – Con bé hấp háy mắt.

Nhưng thật ra là do tôi đang canh cánh trong lòng câu hỏi của mình nên mới cố sức mà học cho dữ, chứ học ngu thì có mà ăn chửi chứ ở đó có cửa được tư vấn miễn phí. Vậy nên buổi phụ đạo tối nay kết thúc sớm hơn dự kiến :

- Hết bài rồi, vui ghê là ! – Trân cười tít mắt.
- Ừm, mà nè…. ! – Tôi chớp ngay thời điểm hợp lí, ngượng ngập hỏi.
- Sao anh ? – Bé Trân thắc mắc.

- Anh nhờ em chuyện này nhé !
- Gì vậy ? Anh cứ nói đi, được thì em giúp !
- Ừ, anh định hỏi em một chuyện, mà anh nghĩ hoài không ra !
- Đừng… có nói là môn Toán nha, anh còn chịu thua thì em cũng không biết đâu !
- Không…. cái này khác !
- Khác như nào ? Nói lẹ đi !

Rồi trước ánh mắt tò mò của bé Trân, tôi nói ra mối thắc mắc của mình, và chầm chậm thuật lại diễn biến của vụ scandal “ thư tả cảnh ngụ tình “ và cuộc gặp riêng tư của tôi với Tiểu Mai chiều nay. Quá trình kể tôi có phần ngại ngần, thỉnh thoảng chột dạ vì tự dưng Trân lại cắn môi, nhíu mày ra chiều đang suy nghĩ dữ lắm. Thế nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao, tôi đành cố kể cho xong hết mọi sự để được trợ giúp :

- Là vậy đó, nên anh không hiểu…. lời ngỏ chính thức có nghĩa là gì ?
- Ưm… !

Tôi đâm ra thấp thỏm trước bộ dạng suy tư của Trân, con bé nhăn hí mặt rồi đưa tay vuốt tóc, rồi lại nửa muốn nói nửa như không. Và sau cùng của vài mươi giây im lặng trôi qua là con bé phì cười, nhìn tôi như muốn trêu chọc :

- Anh ngốc !
- Hở ?
- Là chị Mai muốn anh tỏ tình với chị ấy đấy !
- Hả…. thật không ?

Dù đã dự liệu trước câu trả lời này nhưng tôi vẫn không giấu nổi vẻ bàng hoàng, há hốc mồm ngạc nhiên, và Trân lừ mắt nhìn tôi :

- Dĩ nhiên là thật rồi, em gạt anh làm gì chứ, chị Mai có tín hiệu tốt rồi, anh không chớp lấy là sau này hối hận ráng chịu à nghen !
- Nhưng…… !
- Nhưng gì nữa ? Rõ ràng vậy mà còn không hiểu !
- Anh… thì….. !
- Rồi, biết luôn, chưa tỏ tình bao giờ đúng hông ?

Tôi giật bắn người vì Trân vừa phóng một mũi phi đao xuyên thẳng vào tim đen của tôi, bởi thực tình là từ nhỏ đến giờ tôi nào có biết tỏ tình là gì đâu chứ. Và cũng thoáng liên tưởng đến tình trạng của tôi với Khả Vy hiện giờ, âu cũng là tại tôi chưa hề một lần tỏ tình nào với em ấy, nên đâu có tư cách ràng buộc gì nhau. Vậy là, theo ý của Trân, để giải quyết gốc rễ vấn đề thì tôi phải tỏ tình với Tiểu Mai.

- Ừ…. anh chưa biết cách… ừm… tỏ tình ! – Tôi lúng búng gật đầu thừa nhận.
- Tỏ tình thì làm gì phải có cách nào chứ, anh chỉ cần can đảm, nói lên những gì muốn nói là được rồi ! – Trân bĩu môi, xua tay lia lịa.

- Làm sao mà nói ?
- Thật chân thành vào, tự nhiên hay ngại ngần cũng được !
- Anh chịu, em nói thế thì bố ai mà biết được !
- Ngốc, anh dở tệ !
- Ừ thì anh dở, chứ đã tỏ tình bao giờ đâu mà có kinh nghiệm, bộ em tỏ tình với ai rồi à ?
- Dĩ nhiên là chưa, nhưng cũng sắp, dù sao em cũng hơn anh !

Nói đến đây tự dưng đôi má Trân đỏ ửng lên, nhưng vẫn ra vẻ tự nhiên và hoàn toàn bình thản, quả tình là tâm tư của cô bé này khiến tôi chẳng biết đâu mà lần :

- Em hơn anh á ?
- Ừ, hơn xa lắc xa lơ luôn, em mà đã tỏ tình thì dễ thương ghê lắm !
- Sao biết ?
- Vì sắp rồi ?
- Sắp…. ?
- Ừ, sắp nè !

Tôi ngây ra vì sửng sốt :

- Là sao ?

Nhưng Trân không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười rồi thì thầm vào tai tôi :

- Là em thích anh mất rồi, thầy ngốc ơi !

Trân nói khẽ khàng mà tôi nghe như sét đánh bên tai, và mặt của hai đứa thì gần như tôi chỉ cần nhích người đến một chút là có thể… môi kề má ngay tắp lự. Giây tiếp theo của sự việc, tôi điếng hồn rồi đơ luôn tại chỗ, gần như là ngây người ra và bất tỉnh nhân sự :

- Sao đó ? Im luôn ! – Trân nhíu mày trêu.
- Em….. ! – Tôi run lẩy bẩy.
- Em dễ thương quá đúng hôn ? – Con bé cười tươi.

- Em… đùa vậy là không…. không vui gì… đâu… !
- Ai bảo em đùa, thật đấy chứ !
- Nhưng…. nhưng…… !

Rồi Trân đưa tay véo mũi tôi cho tỉnh hồn, con bé phì cười :

- Ngốc, em vừa dạy anh tỏ tình đó !
- Hả… ?

Tôi đần mặt ra vì sửng sốt, lắp bắp nói :

- Cái vừa…rồi là em dạy á ?
- Ừ, chứ anh tưởng sao ? – Trân nheo mắt nhìn tôi đầy tinh quái.

- Tưởng….. !
- Tưởng em tỏ tình thật với anh à ?
- Thì… em…… !

Rồi Trân cũng cười, cũng điệu bộ ghé sát vào tai tôi, và lặp lại câu nói của Tiểu Mai hôm nào :

- Đừng có mà tưởng bở … đó nha !

Và con bé phá ra cười ngặt nghẽo mặc cho tôi đang ngu người vì bị quay như quay dế, tôi lúc này đâm ra xấu hổ không chịu được, mà cũng có phần bực mình vì rõ là vừa rồi tôi có tưởng… bở thật. Nhưng đâu phải lỗi của tôi, là Trân chơi nước bài gài tôi đấy chứ !

- Vậy… đó là tỏ tình à ? – Tôi lúng búng gãi đầu chữa thẹn.
- Dạ, đơn giản vậy thôi, mà đầy sức hút ! – Trân tủm tỉm đáp.

- Nhưng….lúc đó đâu phải là… anh muốn tỏ tình… !
- Ơ… chứ anh muốn gì ?

Rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của Trân, tôi thật thà thú nhận :

- Lúc đó, anh định nói với Mai là… anh muốn học Guitar trở lại !

Nghe tôi nói xong, bằng một động tác vỗ trán đầy chán ngán, bé Trân thở hắt ra :

- Anh khờ chết đi được, chị Mai đúng là hồng nhan bạc phận mà !
- …………. !
- Thôi anh về cho em nhờ, nhức đầu với anh luôn ! – Trân đẩy vai tôi.
- Ừm… thì về ! – Tôi ngẩn tò te rồi đứng dậy cất sách vở vào cặp.

Khi tôi đã dắt xe ra đến cổng nhà cô Nguyệt rồi, ngồi lên yên xe mà cảm thấy bữa nay nói lời tạm biệt với Trân sao mà khó quá, mọi bữa tôi chỉ cần “ Anh về nha, mốt gặp lại ! “ là xong. Thế nhưng sau cái vụ “ dạy “ tỏ tình tối nay, tôi lại đâm ra ngượng ngập :

- Ừm…anh… về nhé !
- Thì về chứ sao, nói hoài, anh ngộ quá ! – Trân nửa cười nửa mếu.

Rồi tôi toan nhấc chân đạp pê-đan phóng xe ra đường thì Trân gọi giật lại :

- Anh !
- Hở ? – Tôi ngạc nhiên.
- Đừng có mà tưởng bở… đó nha, hi hi ! – Con bé vẫn cố tình nhại lại câu nói của Tiểu Mai, lại còn cười tôi chế giễu.
- Rồi…. ai tưởng đâu mà nói ! – Tôi nhăn mặt, thầm bách nhục vì cú tưởng tượng khi nãy.

Dọc đường về, tâm trạng tôi bị đan xen ngổn ngang giữa nhiều việc khác nhau, lúc thì bối rối chẳng biết có nên tỏ tình với Tiểu Mai hay không. Bởi nếu đúng như lời bé Trân nói thì nàng đang đợi tôi chính thức ngỏ lời, mà quả tình là hôm bữa tôi chỉ muốn… nói là tôi muốn học Guitar trở lại. Rồi khi đã được nàng dạy lại rồi, thì tôi mới từ đó mà dần dà tiến đến nói chuyện tình cảm với nàng, bởi hôm giờ tôi biết chuyện của hai đứa giờ là “ tình trong như đã, mặt ngoài còn e ! “ rồi. 

Nhưng giờ mà tỏ tình thì có hơi… vội quá không ? Nhất là tôi đang học hành chưa tốt, Tiểu Mai là lớp phó gương mẫu, là cán sự giỏi giang, còn tôi chỉ là thằng vừa bị mất chức chuyển xuống thành thường dân. Mà vậy thì đâu có… môn đăng hộ đối ? Tôi muốn khi tôi với nàng là một cặp, thì người ngoài nhìn vào phải biết chúng tôi là… cặp vợ chồng quyền lực nhất A1 kìa. Hay là… để nàng đợi thêm một thời gian nữa, khi tôi đã sút văng thằng Minh Huy và giành lại chức cán sự Toán, đến lúc đó sẽ danh chính ngôn thuận mà đường hoàng rước nàng về dinh ?

Sự đã rối rắm lại còn thêm chuyện… dạy tỏ tình của Trân khi nãy, quả thực là lúc đó tôi cứ có cảm giác như con bé vừa tỏ tình với tôi thật sự ấy, bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Lạy trời là đúng như lời Trân nói, tức là vừa nãy chỉ là con bé dạy và tôi học, chứ nếu là thật thì… tôi chỉ có nước bị mẹ và cô Nguyệt đồng thời treo cổ vì cái tội dụ dỗ con gái nhà lành.

Mà kể ra, nếu bất cứ thằng con trai nào được Trân tỏ tình như vậy thì cũng… ngất ngây ấy chứ ? May mà trong mắt tôi giờ đã có một Tiểu Mai băng sương nguyệt lãnh rồi, chứ nếu nói thật tình ra thì bé Trân cũng được xếp vào hàng xinh xắn dễ thương đấy chứ, nhí nhảnh hồn nhiên đúng chất con gái ở lứa tuổi đó. Và khác với Khả Vy, tôi cảm giác như Trân khó lường hơn tôi tưởng, buồn vui thất thường và hơn nữa là không bao giờ để lộ cảm xúc hay suy nghĩ thật sự ra ngoài, cứ thật giả lẫn lộn khiến tôi bao phen khốn đốn ngày trước, để rồi ngày nay lại thêm một phen tưởng bở đến bách nhục mới đau chứ !

- “ Không có chuyện vậy đâu, con bé chỉ là thích giỡn thôi, chắc chắn là vậy mà ! “ – Tôi nhủ thầm tự trấn an mình.

Tạm gác qua chuyện của bé Trân, sáng ngày hôm sau tôi đạp xe đến trường trong một tâm trạng rối như tơ vò vì chưa biết phải làm sao, bởi Tiểu Mai thì đợi tôi tỏ tình, tôi thì… đợi cho mình học hành khấm khá phong tước Trạng Nguyên rồi mới muốn rước nàng về dinh. Vậy là thành thử ra sáng sớm hôm nay, khi tôi dắt xe cho Tiểu Mai vào bãi gửi mà cứ ấp úng vì thấy ngại ngần lúng túng :

- Nam sao vậy ? – Vẫn là Tiểu Mai tinh ý, nàng biết ngay tâm tư tôi đang có vấn đề.
- Ừ… không có gì đâu, hì ! – Tôi lắc đầu cười trừ.
- Hay là lại chưa ôn bài đó ? – Nàng cười mỉm hỏi ý.
- Bậy… bữa giờ học dữ lắm ! – Tôi thật thà đáp.

- Ừa, cố lên, coi chừng tí nữa Huy lại kêu Nam lên làm bài đó !
- Ôi xời, cái thằng thù vặt đó, kệ nó !
- Bộ hai người có thù hằn gì với nhau thật à ?
- Có chứ sao không ?
- Là gì vậy ?
- Thì dĩ nhiên là….. !

Phút cuối may phước tôi chợt thông minh đột xuất, kịp nhận ra là Tiểu Mai đang dụ mình nói ra… điều mà hai đứa đều biết là điều gì đấy. Và rõ ràng là nàng đang vờ thơ ngây, tròn mắt nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên, thế nhưng tôi không dễ bị lừa đâu, liền nói trớ qua lí do khác ngay :

- Dĩ nhiên… là nó giành cán sự Toán với mình rồi, vẫn còn ức nè !
- Ừm, mình thì lúc trước cứ cho rằng Nam ứng biến thông minh, chủ động nhường chức cho Huy để sau này dễ bề lật lại chứ, hoá ra là không phải vậy !

Vâng, tôi lại thua nàng nữa, vì thật tình là tôi tính toán thông minh mà, chủ động từ bỏ chức vị để về sau tiếm quyền lại đấy chứ, đúng y như Tiểu Mai đã nhận định. Thế nhưng vừa nãy chính tôi thừa nhận là tôi tức thằng Huy, vậy cũng chính là tôi đâu có tính toán gì sất, vậy đâu khác nào tự nhận mình kém thông minh trước mặt Tiểu Mai. Nhưng mà… giờ phản pháo lại bảo rằng tôi đúng thật là đã chơi chiêu bài “ tiên hạ thủ vị cường “ thì khác nào tự tố cáo mình có tư thù với thằng Minh Huy bởi nó… dám giành Tiểu Mai với tôi.

Và thế là tôi đâm ra ngắc ngứ, chỉ biết nhăn mặt khổ sở :

- Đúng là…vậy…thật mà….. !
- Hì, ừ biết rồi ! – Tiểu Mai lắc đầu cười ẩn ý, trông nàng vui hơn mọi khi.
- Biết gì vậy ? – Tôi thều thào hỏi.
- Thì là biết chứ sao, vậy… chúc Nam chiến thắng nhé ! – Nàng nhún vai đáp rồi quay vào lớp.

Ừ thì… dĩ nhiên là tôi sẽ thắng rồi, từ đầu đến giờ tôi toàn chiến thắng tuyệt đối trước thằng Minh Huy đấy chứ, nó có lật được tôi mẻ nào đâu. Thêm cả là Tiểu Mai đã có ý với tôi rồi thì nó sức mấy mà địch lại nữa, mặt trận thứ nhất xem như sẽ sớm khép lại khi tôi học hành tấn tới, chỉ còn việc giành chức cán sự và tỏ tình với Tiểu Mai mà thôi. Cả thiên thời, địa lợi lẫn nhân hoà tôi đều nắm trọn trong lòng bàn tay ! 

Nhưng đó là một suy nghĩ sai lầm và đầy chủ quan khinh địch của tôi, bởi một thời gian ngắn sau đó, thằng Huy đã lộ rõ bản chất thật sự và chứng minh với tôi rằng, khi ngôn từ trở nên bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi, cuộc chiến giữa tôi và nó bị kéo dài ra, gian hùng và đầy quyết liệt !

Chap 234 :
Những ngày sau này, tôi dựng lên trước mặt mình một lá chắn cực kì hoàn hảo không tì vết để nghiễm nhiên hiển hiện trước những đòn tấn công thù địch của thằng Minh Huy. Giờ truy bài nó bốc tôi lên bảng làm toán, tôi giải cái rụp mọi bài nó đưa ra. Tiết Toán thầy Toàn, tôi thuộc nằm lòng những lỗi chính tả mà nếu vấp phải có thể bị trừ điểm, chính vì vậy điểm Toán của tôi cứ tăng dần đều, từ 6 lên 7, từ 7 vọt đến 8, từ 8 có thể bạo kích mà giật luôn đến 10. Tôi cố gắng không đi trễ, không vi phạm bất cứ nội quy gì của lớp học, tóm lại thằng Huy hoàn toàn không có khả năng lạm dụng chức quyền mà đấu tư thù cá nhân với tôi, đó là “ địa lợi “.

Mặt khác tôi đã ngấm ngầm giúp đỡ bạn bè trở lại trong môn Toán, giờ ra chơi tôi âm thầm cắt cử bọn thằng Chiến thằng Quý thay phiên nhau theo dõi thằng Huy, riêng tôi thì ở lại giải bài cho những bạn kém Toán. Thời gian đầu thì họ không tin tôi thật, bởi tôi quá sa sút cho 2 tháng học đầu tiên, thế nhưng dần dà điểm số đã chứng minh rằng tôi đang lấy lại phong độ của mình, và bọn bạn xung quanh đã bắt đầu nhờ tôi giải Toán trở lại, ấy là tôi đang chiếm được “ nhân hoà “.

Có được những thành tích đó là kết quả của những ngày học tập miệt mài và ròng rã, suốt ngày cắm mặt với tài liệu và sách nâng cao, rồi tận dụng hết các mối quan hệ bạn bè xung quanh. Ở môn Hoá, lấy danh nghĩa là bạn của Tuấn rách, tôi được anh nó kèm tận tay chỉ bảo tận tình, ở môn Lí, tôi có gì không hiểu là Luân khùng bày ngay tắp lự. Môn Anh ngữ đã có bé Trân siêu đẳng chỉ bảo “ học vẹt “ đủ để tôi chống trả với giáo viên và không đến nỗi lâm vào tình trạng khốn đốn. Còn môn Toán là tôi quyết tâm tự lực cánh sinh không muốn nhờ vả ai, bởi nếu tôi không dùng chính sức của mình giành lại được chức cán sự bộ môn thì cái tước vị ấy còn có ý nghĩa gì nữa. Tổng hợp lại những điều đó, tôi đang dần tạo ra “ thiên thời “ cho riêng mình.

Mặt trận thứ nhất hội đủ cả 3 yếu tố Thiên thời, Địa lợi, Nhân hoà, tôi đường hoàng thể hiện mình là một đối thủ bất bại đối với thằng Huy. Mặt trận thứ hai, tôi ngang nhiên và hoàn toàn công khai đối xử với Tiểu Mai rất mực tình cảm, bởi sau vụ thư tả cảnh ngụ tình thì gần như cả lớp đều biết Trí Nam với Trúc Mai là đang như thế nào rồi. Và cuối cùng là mặt trận thứ ba, mặt trận của những tình huống ngoài ý muốn, ở những khoảng thời gian học hành không có mặt bên cạnh Tiểu Mai, tôi đem trăm sự nhờ vào tụi thằng Luân thằng Chiến. Chính vì vậy, mỗi lần nhận được tin tức về việc thằng Luân hôm nay cản địa thằng Huy nói chuyện với Tiểu Mai, hay thằng Quý luôn đem bài vở ra mà hỏi nàng lúc tập văn nghệ là tôi cảm thấy mừng thầm trong bụng.

Tính đến thời điểm gần giữa tháng 11, tôi chiến thắng tuyệt đối trên cả 3 mặt trận mà không gặp chút trở ngại nào, thằng Minh Huy hoàn toàn tắt đài trước tất cả những gì tôi tạo ra xung quanh nó. Thế nhưng, phàm cái gì nhiều quá cũng là không tốt, đúng như triết lí âm dương “ Khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy “ , tôi dần cũng tự cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ đang dậy lên trong tâm khảm. Bởi nếu mọi sự chỉ đơn giản là sau 2 tháng không tán đổ được Tiểu Mai, thằng Huy đã nản chí và bỏ cuộc thì ngay từ đầu tôi đã đánh giá quá cao thằng này rồi. 

Nhưng bạn ạ, có đôi khi trong cuộc đời mỗi người chúng ta, ai cũng phải gặp lúc buộc lựa chọn hay quyết định một điều gì đó. Khi ấy, nhận thức và ý kiến để đánh giá một vấn đề đấy là đúng hay sai, cũng là một điều tốt. Nhưng, con người nói trắng ra vẫn là “ động vật cấp cao “ , và phần “ con “ trong mỗi người chúng ta ít nhiều vẫn còn tồn tại. Và bản năng sinh tồn của động vật có sự hiển hiện của một loại giác quan thứ sáu, gọi là sự linh cảm trước một mối nguy hiểm ở cạnh bên. Thế nên, lắng nghe bản thân cũng là một cách lựa chọn đúng đắn.

Vậy cho nên, tôi của ngày ấy cũng đang tự cảm thấy mình chiến thắng quá dễ dàng, chẳng chóng thì chầy tôi cũng sẽ giành lại được chức cán sự Toán và tỏ tình với Tiểu Mai. Một mối lo ngại đang dần hình thành sau mỗi lần chiến thắng, một câu hỏi luôn ẩn hiện thấp thoáng đằng sau những lần ứng biến thông minh :

- “ Chỉ đơn giản như vậy thôi à ? “

Ngày qua ngày, thằng Minh Huy càng co vòi lại ít tấn công trực tiếp thì tôi lại càng cảm thấy bất an cho thành tích hào nhoáng của mình. Đó là cảm giác khó hiểu đầy thấp thỏm của con sư tử qua nhiều lần săn mồi mà không gặp phải trở ngại gì, cảm giác của “ kiếm đã xuất chiêu là kiếm chết “ , không biết đối phương đang và sẽ làm gì sau lưng mình.

Tôi hiểu điều đó, vẫn đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra vì chủ quan khinh địch là đại kỵ của binh gia, thế nhưng tôi cũng quan ngại vì không biết thằng Huy đang mưu tính gì sau lưng mình. 

- “ Nếu mày là một kẻ thù thông minh thì hãy đánh đến cùng, đừng tỏ ra ngu dốt mà chuyển sang làm bạn cầu hoà với tao, tao không chấp nhận điều đó ! “

Bởi thế, thái độ của tôi đối với thằng Huy ngày một trở nên gay gắt, và có phần nóng vội.

Một bữa nọ, sáng hôm ấy bầu trời mây đen vần vũ từ sớm, tiết học cuối cùng trôi qua trong tâm trạng hối hả đợi tiếng trống trường tan học của mọi người để được về nhà sớm, vì ai cũng dự được là trời sắp mưa to. Thầy giáo bộ môn vừa bước ra khỏi lớp là ai nấy vội xếp sách vở vào cặp rồi lao nhanh ra bãi gửi xe. Tôi cũng không ngoại lệ, lật đật nhét tập sách rồi cũng định phóng ra cửa lớp theo Khang mập, thế nhưng khi đưa mắt sang chỗ Tiểu Mai nhìn nàng ý hỏi có về luôn chưa, thì nàng chỉ lắc đầu cười khổ rồi chỉ tay sang Khả Vy với thằng Huy, vậy là tôi hiểu chắc sắp có họp bàn cán sự cho văn nghệ gì đây.

Thấy thế tôi cũng cười cười im lặng đưa tay chỉ vào chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, ý chừng nói với Tiểu Mai là tôi đợi nàng cũng được. Nàng nhoẻn miệng cười, nghiêng mái đầu nhìn tôi vẻ thắc mắc rồi lại quay lên trên.

- “ Thôi ngồi đợi chút cũng được, chưa chắc mưa ngay bây giờ đâu ! “ – Tôi tự nhủ thầm.

Năm phút trôi qua, bạn bè đã dần ra khỏi lớp sau vài phút tụ tập tán chuyện, bộ ba cán sự bí thư, phó bí thư và lớp phó văn thể mĩ vẫn ngồi yên tại vị. Gần mười phút sau, sân trường chỉ còn lác đác vài bóng người, tôi thấy gió thổi phần phật qua hàng cây cuốn những dòng lá rơi sàn sạt xuống mặt đất, cảm nhận rõ luồng không khí lạnh bên trên đang lùa vào ô cửa sổ, và hơi đất ẩm trước cơn mưa toả lên nóng hừng hực bên dưới.

Ba người bọn họ vẫn ngồi bàn tán rôm rả, đúng hơn là chỉ có Khả Vy với thằng Huy là nói chuyện xôm nhất, còn Tiểu Mai thì chỉ nói vài câu, thỉnh thoảng nàng có lắc đầu nhìn tôi đầy ngao ngán. Tôi thấy vậy nên đưa tay ra cửa sổ, ý bảo sắp mưa rồi, về lẹ đi, nhưng Tiểu Mai chỉ cười trừ ý chừng không được, nàng đưa mắt sang thằng Huy đang tí toét bàn bạc hớn hở.

- “ Giờ không về tí mắc mưa à ? “ – Nghĩ bụng rồi tôi quyết định đứng dậy.

Tôi bước đến bàn 3 người bọn họ, còn chưa kịp nói gì với Tiểu Mai thì thằng Minh Huy đã chặn họng ngay tắp lự : 

- Cán sự đang nói chuyện mà mày muốn chen vào à ?

Tôi hừ nhạt đáp lại :

- Ai nói chuyện với mày ?

Và rồi hai thằng nhìn nhau toé lửa, tôi có cảm giác nếu như không phải trước mặt đang có Tiểu Mai và Khả Vy ngồi cùng thì tôi với thằng Huy đã lao vào dập nhau túi bụi rồi. Vẻ như hai cô nàng cảm nhận được điều đang diễn ra giữa hai thằng con trai, nên Tiểu Mai vội lên tiếng trước :

- Có gì vậy Nam ?

Tôi tạm tảng lờ thằng Huy, quay sang Tiểu Mai :

- Về thôi, sắp mưa rồi, việc gì thì mai tính cũng được !
- Ừ, cũng được ! – Nàng gật đầu đáp.
- Sao được ? Còn chút nữa thôi thì gắng cho xong luôn đi ! – Thằng Huy phản pháo ngay.
- Mình thấy để mai cũng được mà Huy, mưa to thì về không được mất ! – Vy cũng đồng tình.

- Ai bảo là sắp mưa ? Còn khô queo thế này cơ mà ? – Thằng Huy cự lại.
- Tao nói mưa tới nơi rồi đấy ! – Tôi gằn giọng.

- Thôi… thôi.. ! – Khả Vy can ngăn.

Nhưng tôi mặc kệ xem như chẳng hề có mặt Vy đang ở đây, chỉ âm thầm ngự khí phòng trường hợp thằng Huy lao lên đấm tôi thì còn kịp né, mà trông cái bộ tướng nó thì y chang là nó sắp choảng nhau với tôi đến nơi rồi vậy.

Kịp thay, vừa lúc đó thì một cánh cửa sổ bị gió thổi đóng ầm lại, và những hạt mưa nặng trịch đã bắt đầu rơi lộp độp bên ngoài sân nghe rõ mồn một. Đến đây thì thằng Huy tắc tị chả còn nói được gì nữa, tôi biết vậy nên cũng về chỗ của mình xách cặp lên, đứng đợi Tiểu Mai :

- Mưa to rồi, Nam có áo ngoài không ? – Nàng bước lại gần tôi hỏi.
- Ừ, có chứ ! – Tôi trả lời ngay.
- Vậy… giờ sao ? – Nàng hỏi tiếp.
- Sao gì nữa ? Về lẹ chứ sao ! – Tôi sửng sốt.

Đáp lại vẻ ngạc nhiên của tôi là ánh mắt của Tiểu Mai hướng sang Khả Vy đang đứng ôm cặp lo lắng nhìn ra ngoài cửa lớp. Và tôi ngay tức thì nhận định được tình hình lúc này là như thế nào, trời bên ngoài hiện đang mưa, trong phòng học lúc này chỉ còn lại 4 người là tôi, Tiểu Mai, Khả Vy và thằng Minh Huy. Ba người trong số đó đều có xe đạp để về, chỉ riêng Vy là vì nhà gần trường nên đều đi bộ, thế nhưng đi dưới mưa thì khoảng cách gần ấy tôi biết cũng là khá xa.

Mà tôi thì chắc chắn rằng thằng Huy muốn về chung với Tiểu Mai, phần Tiểu Mai thì nàng có lẽ cũng muốn về cùng tôi, mà tôi thì lại … chẳng hề muốn chở Vy về lúc này, bởi tôi tự xác định mình với Vy bây giờ chẳng còn gì nữa cả, tôi không hận em ấy đã là một kỳ tích rồi. Thế nên tôi đần mặt ra sau một hồi đánh giá tình hình vì chả biết tính làm sao cho phải.

- Về thôi Mai ơi ! – Giây phút kế sau, tôi và thằng Huy cùng đồng thanh.

Tôi có thể khẳng định Vy nghe được điều đó, thành thử ra tình hình lại quay sang 3 người có xe và áo mưa lại không hề muốn chở một người đi bộ dưới trời mưa. Tôi biết thằng Huy chả có lí do gì để chở Vy về, nó muốn bám đuôi Tiểu Mai, còn Tiểu Mai thì nàng không ghét cũng không thích Vy, ít có khả năng nàng sẽ chở Vy. Chỉ còn lại tôi là khó xử, tôi quả tình lúc này nếu đưa Khả Vy về cho phải phép đàn ông thì lại đâm ra… lỗi lầm với Tiểu Mai, mà tôi thì cũng chẳng cao thượng gì đối tốt với một người đã từng bỏ rơi mình không một lời giải thích, có thể nói tôi ích kỷ cũng được, chẳng quan tâm.

Ngoài trời mưa mỗi lúc một trở nên lớn dần, và có khả năng nếu chỉ sau mươi phút cù cưa không về nữa là cả bốn đứa sẽ kẹt luôn ở trường đến chiều cũng nên. Áng chừng biết được tôi đang nghĩ gì, Tiểu Mai nhoẻn miệng cười quay sang Khả Vy :

- Về thôi, mình chở bạn !

Đó quả thực là một tình huống tôi chả thể nào nghĩ đến, bởi tôi cứ đinh ninh rằng Tiểu Mai phải ghét Khả Vy lắm chứ, bởi trong quá khứ hai người từng kình nhau thế nào thì cả lớp đều biết mà. Cớ sao bây giờ lại……??!!

Vậy là 5 phút sau, đường từ trường đến nhà Vy diễn ra tình cảnh Tiểu Mai đạp xe chở Vy, tôi và thằng Huy chạy sát sườn hai bên cánh trái phải để gọi là hộ tống. Khi đến nhà Vy rồi, em ấy bước xuống khẽ cảm ơn Tiểu Mai rồi vội bước vào trong cho khỏi ướt, và lúc này chỉ còn lại mỗi 3 người. Tôi ngay tức thì quay sang thằng Huy :

- Sao mày còn chưa về ?
- Tao đang hỏi mày đấy ! – Nó cũng cười nhạt đáp lại.

- Thôi, mình về trước, hai người đừng cãi nữa, ai về nhà nấy đi ! – Tiểu Mai cắt lời rồi nàng lẳng lặng đạp xe đi trước, rẽ vào con đường về nhà mình.

Đến đấy thì tôi cũng không còn cần thiết cù nhây với thằng Huy nữa, vội theo lời Tiểu Mai mà chạy cho nhanh về nhà để trốn kịp cơn mưa to đùng trước mắt, vừa kịp thấy thằng Huy đang cười gằn nói gì đó mà tôi không còn nghe rõ nữa.

Sau cái ngày hôm ấy, tôi cảm nhận rõ rệt hơn rằng rất có thể thằng Minh Huy sẽ làm một điều gì đó mà hôm giờ tôi đang lo lắng. Và quả đúng y như vậy, một buổi chiều khi tôi đang học bài thì nhận được điện thoại của quân sư Sơn đen :

- Ê, tao thăm dò thêm được nhiều thông tin lắm mày !
- Nói lẹ đi chú ! – Tôi thấp thỏm.
- Kể ra hơi dài dòng, chiều nay mày rảnh không, ra quán nước ngoài biển tao nói ! – Nó tiếp lời.
- Ừm, quyết định vậy đi ! – Tôi gật đầu đồng ý ngay.

Cuối giờ chiều của ngày hôm đó, ở quán nước ngoài bờ biển Đồi Dương quen thuộc, tôi đầy suy tư khi nghe thằng Sơn kể ra những thông tin mà nó biết được trong quá trình trà trộn chơi game và kết thân với thằng Huy. Tạm bỏ qua bằng cách nào mà thằng Sơn có thể khai thác được ngần ấy thông tin vì lúc đó tôi không có tâm trạng nào mà hỏi cho rõ đầu đuôi, chỉ có thể kể đại khái những gì mà tôi vừa được biết. Như đã nói ở những chương trước, thằng Minh Huy từ cấp 2 đã dây vào các vụ ẩu đả có tổ chức, sang cấp 3 nó lại còn ngang ngược hơn, trong thời gian lê la tại các quán coffee và billards trong thành phố, nó giao du và kết thân với đủ các thành phần bất hảo. Lâu dần nó tự thành lập cho mình một băng bọn riêng rẽ với vị thế đứng đầu là nó, và tụi đệ tử thì nhờ được bao tiền ăn chơi nên rất tỏ ra trung thành với thằng sếp hào phóng. 

Dù theo lời đánh giá của Sơn đen rằng tụi này chỉ đang thuộc loại “ giang hồ vườn “, tức là đang tuổi học sinh nhưng cũng học đòi làm dân chơi nửa mùa. Thế nhưng những việc tụi nó làm thì cũng có thể gọi là vấn đề lớn đối với các đối tượng xấu số của tụi nó. Một khi thằng Huy gai mắt và muốn xử ai, nó chỉ việc ngồi trong bóng tối và giấu mặt ra lệnh cho tụi đàn em xử lí, thường thì nạn nhân là những đứa cũng ở lứa tuổi học sinh. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bọn thằng Huy chơi với nhau nên bày ra cũng nhiều trò thủ đoạn mà dẫu có bị bắt hay bị tố cáo thì tụi nó bét lắm chỉ bị cải tạo không giam giữ ở phường đội là cùng, chứ thường thì toàn dừng lại ở mức độ nhắc nhở. Nhưng hậu quả của những thằng đệ nó gây ra thì toàn đáng phải e ngại, và đặc biệt thằng sếp sòng là Minh Huy thì không bao giờ lộ danh tính hay trực tiếp nhúng tay vào, nó chỉ việc truyền đạt lại cho hai thằng Bin và Bon, rồi sẽ có bọn nít ranh ở dưới tụ tập lại và xử lí. Thế nên đã có một vài vụ nạn nhân đích thân đứng ra chỉ điểm, nhưng vì thiếu bằng chứng cụ thể nên thằng Huy đầu sỏ chỉ bị gọi là tạm xử lí cho đúng thủ tục, vì lẽ chăng nhà nó cũng khá giàu, chỉ cần bồi thường tiền bạc là êm chuyện, và vụ nó đánh con ông thầy nào đó bên trường Chuyên là một trong số đó.

- Nó có nói là những trò nó bày ra như nào không ? – Tôi thắc mắc, hỏi để còn biết trước mà đề phòng.
- Không, tao chưa hỏi được, nhiều quá nó nghi ngờ đấy ! – Thằng Sơn lắc đầu đáp. – Mày coi mà cẩn thận đấy, nó có nói với tao là đang ghét một thằng trong lớp nó, chắc là mày rồi !
- Ừm, tao cũng không ngại gì mấy ! – Tôi trả lời, cảm thấy vững tâm vì căn cơ võ học của mình. – Mà nó đang học chung lớp với tao, chắc không dám làm gì đâu.

Thằng Sơn đen trầm ngâm rồi tiết lộ :

- Nó bảo chắc phải dằn mặt tụi mày, vì cứ phá nó suốt !
- Tụi tao ? – Tôi sửng sốt.
- Ừ ! – Sơn đen trả lời.

- Tức là có dính đến thêm mấy thằng bạn tao nữa ?
- Có thể lắm !
- Nó định dằn mặt thế nào đây ?
- Tao cũng không biết, để hôm nào mớm cho nó nhả ra thì hoạ may !

Chiều hôm đó tôi nghĩ mãi mà không ra thằng Minh Huy định dùng tư cách đứng đầu băng “ giang hồ vườn “ của nó để sử ra những thủ đoạn gì gọi là “ dằn mặt “ hội bàn tròn bọn tôi. Vì dùng súng ống hay dao kiếm thì nó không có khả năng tàng trữ và cũng không liều đến mức đó, gì chứ một thằng chỉ ngồi ở trong giấu mặt và lo cho cái chức danh trong lớp của nó thì có thể loại đi khả năng nó muốn tạo ra một vụ trọng án mà thủ phạm chính là nó. Thế nên lúc này tôi không thể biết được nó sẽ giở trò gì sau khi bị đám bọn tôi phá đám không cho nó ra oai ở đất A1 và không cho nó tán tỉnh được Tiểu Mai.

Chỉ vài ngày sau, thằng Huy đã cho tôi câu trả lời như một nhát búa giáng mạnh vào tinh thần của thằng duy nhất biết chuyện nó là trùm băng giang hồ vườn.

- Mày sao thế Chiến ? – Đám bọn tôi sửng sốt.
- Cái đệch, chiều qua tao chạy xe từ đường biển về nhà thì ở đằng sau có thằng nào đó chạy ngang đạp thẳng vào sườn xe, tao té luôn xuống lề đường ! – Nó nhăn nhó đưa phần tay trái bị thâm tím và trầy xước ra.
- Khốn, nó chơi ác vậy, thằng nào thế ? – Dũng xoắn nghiến răng trèo trẹo.
- Chả biết, tao té mất đất rồi đâu kịp nhìn xem mặt thằng nào, đạp xong nó chạy luôn ! – Thằng Chiến thở dài.

- Hay là một vụ trả thù tình ? Ha ha!
- Điên, tao làm gì có ai mà trả thù, may mà tao té theo thế ngã an toàn đó, không là giờ cũng bó bột rồi !
- Cũng có thể do mày ăn ở ác, nên cái thằng khốn đó không nhằm vào ai lại nhằm vào mày, he he !
- Bậy bạ, dẹp mày đi !

Sự vụ thằng Chiến bị một đứa khốn nạn nào đó chơi ác đã tạm lắng xuống với những câu bông đùa của chúng bạn, chỉ có mỗi tôi là giật mình liên hệ vụ việc này với những gì mình đã biết. Thế nhưng đây chỉ là một vụ, có thể là xui xẻo ngẫu nhiên thì sao ?

Ngày hôm sau, suy nghĩ đó của tôi đã bị đánh tan bởi sau giờ ra chơi, thằng Quý trở vào lớp với toàn thân ướt nhẹp, áo quần sũng nước như vừa dầm mưa xong :

- Ơ cái thằng, mày sao thế ?
- Tao chẳng biết, đang đi toalet thì vách bên kia có thằng ác ôn nào cầm cái gàu nước xối xuống người tao rồi bỏ chạy, khốn kiếp !
- Rồi… không kịp thấy thằng nào làm luôn ?
- Thấy cái thùng nước thì có, nó tạt vào mặt tao xong còn ném thẳng vào, sưng cái đầu rồi này !
- Tháng này xui rồi, hôm qua thằng Chiến té xe, bữa nay thằng Quý bị tạt nước !
- Xui con khỉ, đời nhiều thằng chơi ác quá mà !

Khang mập và Luân khùng ra sức an ủi thằng Quý, Tuấn rách thì quay sang thằng Chiến mà nhìn nhau chả biết nói gì, Dũng xoắn thì cứ lầm bầm chửi thề không thành tiếng, chỉ mỗi riêng tôi là im lặng. Và khi nhìn sang thằng Huy, trông thấy nó đang nhìn bộ dạng ướt nhẹp của thằng Quý mà cười khoái trá thì tôi sững người lại, và không kìm được cơn giận dữ đang bộc phát lúc này. Tôi đưa tay chỉ thẳng vào bộ mặt đang hể hả của thằng Minh Huy, gằn giọng rõ từng tiếng một :

- Mày đừng có cười, cười không phải là bạn đâu, cười là tai nạn sắp tới đấy !

Thằng Huy tắt cười ngay tức khắc, thế nhưng nó nheo mắt nham hiểm nhìn tôi đầy thách thức, còn cả lớp thì hết thảy đều nhìn tôi đầy thắc mắc, bởi khi không tôi lại đứng bật dậy nói một chuyện không liên quan gì đến sự kiện thằng Quý bị ướt lúc này. Nhưng tôi mặc kệ cho mọi người ngạc nhiên, bởi lúc này chỉ có mỗi mình tôi là hiểu rõ những gì đang diễn ra của hai ngày qua, và nhất thời tôi chưa biết phải làm như thế nào.

Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận rõ được cảm giác khi đối đầu với một thế lực mà dẫu mình có cố gắng nói đến cách nào đi nữa, cố đưa sự việc cho dư luận biết đi nữa thì cũng không tài gì mà lôi cổ được thằng đầu sỏ ra ngoài ánh sáng được. Bởi nó ở trong tối, hành xử qua bọn đàn em, còn riêng chúng tôi là ở ngoài sáng và không thể nào mảy may đề phòng trước những đòn thù địch thủ đoạn và đê tiện đến như vậy.

Mặt trận thứ nhất đang dần diễn ra theo một chiều hướng khác, với những thủ đoạn và luật lệ ngầm đầy thách thức ngay tại nơi mà nội quy nhà trường không thể nào vươn tới được !
__________________

Chương 235 :
Từ đường biển Nguyễn Tất Thành về nhà thằng Chiến là một quãng ngắn, bởi chỉ sau khi qua đoạn Tuyên Quang của nhà Tiểu Mai là đến đường Tôn Đức Thắng, rẽ trái là đến khu nhà của nó. Đoạn đường này thường ít người qua lại, tuy nhiên theo lời thằng Chiến kể thì nó đi từ đường Tuyên Quang đi ra, khu này khá đông người do là con đường ăn uống. Ít phút sau, khi chưa kịp rẽ vào đường về nhà thì từ đằng sau, nó bị một thằng nào đó chạy vượt lên kế bên và đạp nó té vào lề đường.

Tôi đặt nhiều nghi vấn ở chi tiết này, có hai giả thiết, một là thủ phạm chỉ đơn thuần là một thằng khốn nạn thích chơi ác, nó chạy ngang qua khúc đường vắng người, thấy thằng Chiến đang đạp xe một mình nên cao hứng đá một phát cho thằng Chiến té lăn cù chơi. Thế nhưng nếu là như vậy thì rủi ro thủ phạm bị bắt khá là cao, bởi từ đường Tuyên Quang nối đến đường Tôn Đức Thắng là một đoạn đường ngắn và có nhà dân hai bên. Thằng Chiến bị đạp té trong khoảng 4 giờ chiều, ở khu dân cư này thì vào thời gian từ 4 giờ chiều đến tan tầm là có khá nhiều thanh thiếu niên tụ tập đá bóng ở các bãi đất trống. Giả sử nếu tôi là thủ phạm thì tôi sẽ chẳng bao giờ mạo hiểm đạp té xe thằng Chiến, nhất là khi vừa rời khỏi khu đông người chạy vào khu vắng có nhà dân hai bên, hơn nữa lại có các trận bóng cạnh bên. Khi thằng Chiến té xuống, có vài người đang đá bóng chạy ra đỡ nó dậy, và hầu hết bọn họ đều không quen biết với thủ phạm.

Vậy là tôi nghiêng về giả thiết thứ hai hơn, thủ phạm không thể có nhà ở trong khu dân cư này, bởi có thể bị nhận biết nhân dạng. Như thế, thủ phạm là người lạ ở một khu khác, điều này chứng tỏ nó đã bám đuôi thằng Chiến từ đoạn đường đông người đến đoạn đường vắng. Và khi nó biết thằng Chiến đã gần đến nhà, cơ hội sắp vuột mất, nó bèn đạp xe chạy vụt lên mà tống cho thằng Chiến một cước rồi bỏ chạy. Điều này chứng tỏ đây là hành động có chủ đích ngay từ đầu nhưng không có kế hoạch cụ thể, và các bước tiến hành kế hoạch sẽ thay đổi tuỳ theo các tình huống phát sinh.

Chốt lại một điều cho sự vụ thằng Chiến bị té xe, thủ phạm là người ở khu khác, nó biết mặt mũi và nhà ở thằng Chiến, đã theo dõi thằng này từ đoạn đường đông người đến đoạn vắng người, sau đó mới ra tay.

Đến sự vụ thằng Quý bị một kẻ giấu mặt tạt nước trong nhà vệ sinh của trường, theo lời thằng Quý kể lại thì ở vách A của nhà vệ sinh chỉ có một mình nó, còn vách B thì không có ai do trước đó nó đã định vào vách B nhưng chả biết nghĩ sao nó quyết định “ trút bầu tâm sự “ ở vách A. Ít giây sau, nó bị một thằng nào đó bên vách B tạt nước thẳng mặt và ném luôn cái gàu vô đầu nó.

Như vậy, khi thằng Quý vào vách A nhà vệ sinh rồi thì thủ phạm mới bước vào theo ở vách B, chi tiết này chứng tỏ đây là sự việc không phải do tình cờ mà là thằng Quý đã bị theo dõi từ khi nó chỉ có một mình. Bởi thời gian là sau tiếng trống trường báo hiệu kết thúc 15 phút nghỉ giải lao, lúc này ít có học sinh nào chạy vào nhà vệ sinh để rồi sẽ bị trễ tiết học, thủ phạm bám theo thằng Quý rồi khi gặp cơ hội ở nhà vệ sinh, nó tạt luôn gàu nước vào thằng này.

Chốt lại một điều cho sự vụ thằng Quý bị tạt nước, thủ phạm là học sinh trong trường, đã biết mặt thằng Quý và theo dõi nó từ khi nó vào nhà vệ sinh một mình, sau đó mới ra tay.

Cả hai sự vụ đều có chung một cách thức gây án, đó là đã có sẵn một mục đích chung là “ ám hại “ nạn nhân bằng một cách thức nào đó mà không thể tính trước. Như thằng Chiến khi chạy xe vào đường vắng mới bị đạp té, thằng Quý vào nhà vệ sinh một mình mới bị tạt nước, đây là hành vi gây án theo tình huống phát sinh, và có thể thay đổi ngoài dự kiến.

Suy đi tính lại, nếu nhìn một cách khách quan thì hai sự vụ trên cũng có thể xảy ra một cách ngẫu nhiên và hoàn toàn không liên quan đến nhau, cuộc đời có thể vậy lắm chứ. Thế nhưng tôi đang nhận định chủ quan bằng những gì tôi đã biết được, xâu chuỗi lại mọi thứ, tôi nhận thấy đây hoàn toàn có thể là hành động trả thù của thằng Minh Huy. Bởi chính hai thằng Chiến và Quý là hai mũi trinh sát tôi cử đi do thám thằng Huy ngay từ những ngày đầu, và hai thằng này đều bị hại chỉ cách nhau chưa đầy 24 tiếng. Thằng Huy là phó bí thư, có trong tay danh sách lớp kèm tên họ và địa chỉ, nó cũng là thằng biết mặt toàn bộ hội bàn tròn tụi tôi. Nhưng trong thời gian thằng Chiến bị hại là tầm 4 giờ chiều ngày hôm qua, chính Luân khùng xác nhận với tôi là thằng Huy có tập văn nghệ ở nhà nó, chỉ có thằng Chiến ngày hôm qua là xin về sớm do có việc. Còn thời điểm sáng hôm nay lúc thằng Quý bị tạt nước thì tôi cũng có biết thằng Huy vẫn yên vị trong lớp.

Loại đi trường hợp thằng Huy là thủ phạm trực tiếp, như thế thì hung thủ chắc chắn là những thằng đã biết mặt hội bàn tròn tụi tôi, trong đó có thằng Bin, thằng Bon và cơ số những thằng đàn em khác. Bởi thằng Huy không thể gây án trực tiếp, như vậy muốn hại bọn tôi thì nó phải chỉ đạo bọn đàn em, mà tụi đàn em muốn hại được bọn tôi thì chúng nó phải biết rõ nhân dạng từng thằng. Vậy là thu hẹp phạm vi suy luận, tôi chốt lại rằng, cả 7 thằng hội bàn tròn tụi tôi đã bị theo dõi từ lúc rời địa chỉ nhà mình đến khi ra ngoài.

Nhưng tất cả những điều trên vẫn chỉ là sự suy luận của riêng tôi chứ không hề có bằng chứng cụ thể, bởi Sơn đen không hề khai thác được gì vào thời điểm sau gây án từ thằng Minh Huy. Vậy nên địch trong tối, ta ngoài sáng, tôi không thể nào đem những gì bản thân đang nghĩ mà kể lại cho tụi Khang mập, tránh gây sự kinh động không cần thiết. Thế là tôi quyết định quan chiến để chờ xem liệu suy luận của mình có sai hay là không, ấy vậy mà chả hiểu sao tôi vẫn linh cảm rằng mình đang đi đúng hướng, và chỉ còn thiếu một chi tiết gì đó là có thể đi đến kết quả.

Lại một lần nữa linh cảm của tôi đã đúng, và chi tiết cuối cùng tôi còn thiếu chính là sự vụ tiếp theo, xảy ra với Dũng xoắn, chỉ cách vụ thằng Quý có 2 ngày sau đó :

- Trời, đến mày nữa à Dũng ? Mắt sao sưng vậy ? – Bọn tôi sửng sốt.
- Tổ bà cái thằng mất dạy đó, chiều qua tao đi về nhà thì bị một thằng nào đó chạy xe ngược hướng lại, rồi chả biết sau mà nó đưa tay táng thẳng vào mặt tao. Tao té xe bật ngửa ra sau, lăn luôn xuống ruộng ! – Dũng xoắn vừa tức vừa đưa tay sờ lên mặt, một bên mắt nó đã bị bầm.
- Chuyện gì vậy trời ? Đầu tiên là thằng Chiến, đến thằng Quý, xong tới mày, có khi nào sắp tới tao không ? – Tuấn rách bàng hoàng.
- Ừm… tao cũng nghi lắm, đám bọn mình chơi chung mà, nhưng là thằng nào muốn hại mình chứ ? – Luân khùng trầm ngâm đặt vấn đề.

Tôi im lặng vài giây rồi mới quay sang hỏi thằng Dũng :

- Chiều qua mày bị khoảng mấy giờ ?
- Tầm 5 giờ chiều ! – Nó đáp.

- Mày có thấy mặt thằng kia không ?
- Thấy, nhưng không quen, tổ cha nhà nó !
- Lúc vô đầu ngõ, mày có thấy ai đang dòm mày không, đại loại vậy, liếc thôi cũng được ?
- Hình như… có, cũng có thể không, tao không rõ nữa mày ơi !
- ………….. !

- Sao thế ? – Thấy tôi nhíu mày vẻ suy tư, bọn Khang mập lo lắng hỏi dò.

Đường về nhà Dũng xoắn là đường ruộng, nhà nó trồng thanh long nên khu này là một vùng ruộng lúa và thanh long khá rộng. Mà thường thì đường ruộng hãy rẽ thành nhiều nhánh, mỗi nhánh là một đoạn đường dài và hẹp, chỉ vừa đủ cho hai xe loại 2 bánh chạy cùng lúc, xung quanh hai bên là ruộng lúa. Chính vì vậy mà khả năng thủ phạm phục sẵn từ hướng nhà thằng Dũng, sau đó bằng cách nào đó mà thủ phạm biết được thằng Dũng đang sắp về tới nhà, thế là nó chạy ngược ra, đưa tay táng vào mặt Dũng xoắn làm thằng này té luôn xuống bờ ruộng hai bên rồi bỏ chạy. Do đó, ở vụ thằng Dũng bị hại thì hung thủ ít nhất có 2 người, một đứa đứng canh ngay đầu ngõ, sau đó liên lạc với đứa đang phục sẵn ở nhà Dũng xoắn, rồi tiến hành ám hại.

Chốt lại một điều, tôi khẳng định chủ mưu của những sự vụ này là thằng Minh Huy, bởi chưa đầy một tuần mà hai trinh sát Chiến và Quý đã bị hại, hôm nay đến lượt Dũng xoắn là người đã hùa theo tôi trong vụ đá đểu thằng Huy ở giờ thuyết trình tháng trước cũng bị dứt gọn ở đoạn đường vắng người. Quá tam ba bận, không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy được, và thời điểm diễn ra các vụ việc đều là sau cái ngày Sơn đen nói với tôi rằng thằng Huy sẽ bắt đầu dằn mặt từng thằng một của hội bàn tròn.

Thời gian diễn ra các vụ việc khá nhanh, chỉ cách nhau từ một đến hai ngày, và đã có 3 trong 7 thằng bị hại, như vậy nạn nhân tiếp theo có thể nằm trong 4 thằng tôi, Khang mập, Luân khùng và Tuấn rách, nhưng cũng không có gì đảm bảo rằng ba thằng Chiến, Quý và Dũng sẽ không tiếp tục gặp nạn.

Trong khi tôi còn đang đắn đo suy nghĩ xem có nên nói hết cho bọn bạn thân biết không thì Luân khùng đã đặt vấn đề trước :

- Tao nghi có mùi trả thù trong này rồi !
- Trả thù ? Thù ai ? Ai thù tụi mình ? – Cả bọn ngơ ngác.
- Nghĩ đi, nhóm tụi mình hay phá thằng nào nhất ? – Thằng Luân tiếp lời.
- Phá… thằng Huy ? – Tuấn rách mắt sáng trưng.
- Ừm, chắc có dính dáng đến nó rồi ! – Luân khùng nheo mắt đáp.
- Chắc không ? – Cả bọn lại hỏi.

Đến lúc này thì tôi cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm nữa, bởi chung quy bọn Khang mập đã và sắp bị hại đều là do tôi cuốn tụi nó vào cuộc chiến của bản thân mình, tôi thở hắt ra rồi từ tốn nói :

- Không cần phải chắc nữa, mà là sự thật rồi !
- Hả ? – Trừ thằng Luân, hết thảy 5 thằng còn lại đều há hốc mồm.
- Khẽ thôi, xuống căn- tin tao kể ! – Tôi vừa nói vừa đưa mắt về phía chỗ thằng Minh Huy, nó đang bày bài cho nhỏ Yên ù.

Ra đến căn- tin trường, tôi chọn góc khuất nằm bên trong hành lang rồi đứng yên kín đáo quan sát một hồi, chắc rằng không có ai theo dõi cả bọn mới ngồi xuống :

- Sao ? Kể nghe coi ! – Hội bàn tròn tò mò.

Trước ánh mắt nửa hau háu nửa ái ngại của tụi bạn, tôi trầm giọng thuật lại những gì mình biết và những gì đã suy luận, đồng thời tôi cũng quan sát luôn thái độ của từng thằng một :

- Ghê… vậy trời… ? – Thằng Quý toát mồ hôi hột.
- Nó hiểm quá, dám chơi cả tao ! – Dũng xoắn nghiến răng ken két.

Thằng Chiến và Luân khùng trầm tĩnh hơn, hai thằng này chỉ yên lặng ngồi suy nghĩ, trong khi đó thì mặt Khang mập và Tuấn rách đã xanh như tàu lá chuối khi nghe tôi phân tích thêm :

- Bây giờ nhà mỗi thằng mình tụi nó đều biết, mà tụi mình thì phải có lúc ra ngoài, cũng chẳng biết tụi nó sẽ ra tay khi nào, và ra sao ? Thế nên tao nghĩ….. ! 
- Nghĩ sao ? – Tụi bạn thắc mắc.
- Tụi mày rút khỏi vụ này đi, đừng phá thằng Huy nữa, dính đến tao ngày nào là còn liên luỵ ngày đó ! – Tôi thở hắt ra nói.

- ………… !
- Tao nói thật đấy, lúc này không phải là vấn đề anh hùng hay là không, mà là tụi mình chưa nắm rõ cách thức hành động của tụi nó, tiếp tục đấu với nó mà chả biết gì là chỉ tổ chuốc thêm phiền toái, chưa kể thương tích này nọ !
- Tao chả sợ, quất nó tới bến luôn đi !
- Mày điên, thằng Huy nó có ra tay đâu, đánh rắn phải đánh dập đầu, muốn thoát khỏi vụ này thì chỉ có bắt tại trận thằng Huy và đồng bọn, hai là tụi mày đừng giúp tao nữa, như vậy nó cũng chả có lí do gì để tiếp tục hại tụi mày !
- Rồi mày… chiến với cả đám tụi nó một mình ? Tính làm anh hùng nhỏ tuổi diệt xe tăng à ?

Tôi thoáng một chút lo lắng nhưng cố trấn tĩnh lại :

- Tao cũng chưa biết, nhưng cách tốt nhất là từ giờ tụi mày đừng phá thằng Huy như kế hoạch trước đây nữa, mỗi lần ra ngoài hay đi một mình thì nhớ cẩn thận nhìn trước ngó sau, còn tốt nhất là nếu có thể hãy rủ thêm bạn bè đi cùng, ít nhiều gì cũng hạn chế bớt tai nạn !
- Rồi mày sao ? – Thằng Luân nhìn tôi.
- Để tao nghĩ cách, chứ giờ cũng chưa biết làm như nào, chuyện này nói thiệt tao cũng từng gặp ở quê rồi, nhưng không thủ đoạn đến mức này ! – Tôi chợt liên tưởng đến thằng Phệ đầu lĩnh, so với thằng Minh Huy thì thằng Phệ kém hẳn mấy bậc về khoản mưu mô và thủ đoạn.
- Cái bộ vó mày còm nhom, tụi nó đập một trận chắc mày tiêu quá, thôi nhóm mình cứ như cũ đi, chứ nếu thằng khốn Huy đúng là chủ mưu thì mày mới là thằng bị nặng nhất đó Nam ! – Tuấn rách cương quyết nói.
- Tao nói rồi, không phải là tao muốn tụi mày bỏ tao mà chạy, tụi mình anh em chiến hữu mà, chỉ là giờ chưa biết rõ tụi nó hành động ra sao, cứ ngoan cố chiến với tụi nó là tổ chuốc thêm hậu quả thôi ! – Tôi khổ sở đáp, dù rằng trong bụng cũng đang cảm động ghê gớm.
- Nhưng cả đám vẫn hơn một thằng chứ ? Tụi mình làm quái gì phải sợ nó ? – Khang mập nuốt nước bọt nói cứng.
- Ơ cái thằng… mày không sợ bị hại thì tao cũng nể, nhưng tao muốn mỗi lần tụi mình bị hại thì phải thu được gì đó, chứ không phải là bị bất ngờ như tụi thằng Chiến, không phải là chịu nạn vô ích, mà mình phải “ chịu đấm ăn xôi “ kìa ! – Tôi nhăn mặt.

- Là sao ? – Cả đám ngẩn mặt ra.
- Là bữa nay tao tuyên bố hội bàn tròn tạm tan rã, khi nào tao nghĩ ra cách thì sẽ báo cho tụi mày, được chưa ? – Tôi trả lời.
- …………. !
- Trước mặt tụi mày phải ngừng phá thằng Huy, ra ngoài thì nhớ cẩn thận, đặc biệt là lúc chỉ có một mình, nha ?
- Ừm…… !
- Mà…bét lắm có bị… xui xẻo thì cũng ráng nhớ mặt hay nhận diện được thằng thủ phạm, vậy là tốt lắm rồi !
- Ờ…. !
- Xong, giờ giải tán, đi chung hết cả bầy lên lớp đi !

- Nhưng…… ! – Thằng Chiến lên tiếng.
- Sao nữa ? – Tôi quay sang.
- Rồi mày… để mặc nó tán Trúc Mai à ? – Thằng này ngơ ngác.
- Không sao, tao tự có cách ! – Tôi lắc đầu đáp.

- Mà… lỡ mày bị tụi nó đập hội đồng thì sao ? – Đến lượt Luân khùng nhíu mày nói.
- Chả sao, đừng lo ! – Tôi xua tay gạt phắt đi.

Nói rồi tôi đẩy cả bọn chiến hữu anh em vẫn còn đang chưa muốn “ rã nhóm “ đi lên lại dãy lầu lớp học, cố gắng cười nói tỏ ra rằng tôi vẫn chả có bị làm sao cả. Thế nhưng trưa hôm đó, khi về nhà rồi, tôi mới lẳng lặng trèo lên sân thượng, đứng nhìn cây mộc nhân mà lòng bùng lửa giận, tôi điên tiết tưởng tượng cái mặt thằng Huy đang là cây mộc nhân lúc này mà đánh tới tấp vào đó.

- “ Khốn kiếp, mày ngon thì chơi tao này, đụng tới bạn bè tao thì hèn quá thằng mạt hạng ! “

- Kình….ầm…viu….viu…. ! – Mộc nhân thung lắc lư theo những đòn phát kình của tôi đang kèm theo nỗi tức giận vào đó.

Ngày hôm ấy, hội bàn tròn tạm thời tan rã nhằm mục đích hạn chế đến mức thấp nhất những vụ ám hại tiểu nhân nhằm vào đồng đội, tôi cũng ý thức được rằng thời gian sắp tới sẽ là giai đoạn khó khăn nhất của mình, giai đoạn tự thân chiến đấu. Và tất cả những gì tôi có trong tay lúc này để làm vũ khí chống lại bọn thằng Huy chỉ là võ học Vịnh Xuân quyền, cùng với một nội gián đã được tôi cài sâu vào trong lòng địch từ những ngày đầu, đó là quân sư Sơn đen !
Từ khóa : Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! [Chap 231- Chap 235]
Cùng Chuyên Mục

Thông Tin Lên đầu trang Top