Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! [Khi thu sang đông]Tác giả : LeoAslan
Khi Thu sang Đông....
Lại một thời khắc giao mùa từ Thu sang Đông...
Anh vẫn nhớ buổi sáng của ngày hôm đó, một sớm thu khi nắng còn chưa lấp ló qua những hàng cây... Trước cửa nhà em, anh xốc lại chiếc quai đeo cặp chéo qua vai...
- Hi, đợi lâu không ?
- Anh mới tới thôi ! - ( Dù rằng anh đến cả 15 phút rồi =.= )
- Nhăn hết rồi kìa, không ý tứ gì cả !
Và rồi em sửa lại cổ áo anh, dù chỉ là gấp lại một chút vội vàng còn vương trên áo vào một buổi sớm khi anh tất tả chạy đến nhà em....
- Nào, đến lớp thôi, hi !
- Ừm, mà có lạnh gì đâu, em khép áo anh thế, không chừng lại ngộp thở =.=!
- Ừ, để rồi coi, tui biết ông quá mà ! - Em bĩu môi.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh vừa xuýt xoa, vừa ngóng vào cánh cổng sắt màu đen :
- Lâu quá, làm gì vậy ?
- Sao bảo đợi bao nhiêu cũng được mà ? - Em áo trắng tinh khôi, nhoẻn miệng cười bước ra.
- Thì... lúc này lúc kia chứ ! - Anh ngượng ngập đáp lại.
- Lạnh rồi, choàng vào cho ấm nè !
Rồi em nhẹ choàng qua vai anh chiếc khăn sẫm màu lông thú, thật bất ngờ nhưng cũng thật khẽ khàng :
- Hết phàn nàn rồi nha ?
- Ừm... mà... anh không quen cho lắm... cứ thấy như phim ấy... !
- Thì sao ? - Em nghiêng mái đầu nhìn anh.
- Thì... ngại chứ sao, tự dưng cả lớp có mỗi mình anh... choàng khăn... !
- Anh lạ, khăn em thêu đấy, không choàng thì em... treo cổ !
Thế là anh nửa phát hoảng vì bà vợ hắc ám, nửa... phì cười vì cô nàng đầy yêu thương đang tựa vai phía sau...
Sắp đến ngày giao mùa của Thu sang Đông rồi, em sẽ lại sửa cổ áo giúp anh, hay ... anh sẽ lại choàng chiếc khăn của ngày giao mùa hôm ấy ?
...............
Lại một thời khắc giao mùa từ Thu sang Đông...
Anh vẫn nhớ buổi sáng của ngày hôm đó, một sớm thu khi nắng còn chưa lấp ló qua những hàng cây... Trước cửa nhà em, anh xốc lại chiếc quai đeo cặp chéo qua vai...
- Hi, đợi lâu không ?
- Anh mới tới thôi ! - ( Dù rằng anh đến cả 15 phút rồi =.= )
- Nhăn hết rồi kìa, không ý tứ gì cả !
Và rồi em sửa lại cổ áo anh, dù chỉ là gấp lại một chút vội vàng còn vương trên áo vào một buổi sớm khi anh tất tả chạy đến nhà em....
- Nào, đến lớp thôi, hi !
- Ừm, mà có lạnh gì đâu, em khép áo anh thế, không chừng lại ngộp thở =.=!
- Ừ, để rồi coi, tui biết ông quá mà ! - Em bĩu môi.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh vừa xuýt xoa, vừa ngóng vào cánh cổng sắt màu đen :
- Lâu quá, làm gì vậy ?
- Sao bảo đợi bao nhiêu cũng được mà ? - Em áo trắng tinh khôi, nhoẻn miệng cười bước ra.
- Thì... lúc này lúc kia chứ ! - Anh ngượng ngập đáp lại.
- Lạnh rồi, choàng vào cho ấm nè !
Rồi em nhẹ choàng qua vai anh chiếc khăn sẫm màu lông thú, thật bất ngờ nhưng cũng thật khẽ khàng :
- Hết phàn nàn rồi nha ?
- Ừm... mà... anh không quen cho lắm... cứ thấy như phim ấy... !
- Thì sao ? - Em nghiêng mái đầu nhìn anh.
- Thì... ngại chứ sao, tự dưng cả lớp có mỗi mình anh... choàng khăn... !
- Anh lạ, khăn em thêu đấy, không choàng thì em... treo cổ !
Thế là anh nửa phát hoảng vì bà vợ hắc ám, nửa... phì cười vì cô nàng đầy yêu thương đang tựa vai phía sau...
Sắp đến ngày giao mùa của Thu sang Đông rồi, em sẽ lại sửa cổ áo giúp anh, hay ... anh sẽ lại choàng chiếc khăn của ngày giao mùa hôm ấy ?
...............
__________________