Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) [Chap 21- Chap 25]Tác giả : gt40
CHAP 21:
Ngồi thêm một lúc thì mình về vì còn vướng buổi học thêm.
Nhưng đau cái là đi học thì mình lại chỉ nghĩ đến bé thành ra chẳng đc cái gì vào đầu cả-biết thế ở cmn lại nói chuyện với bé còn hơn.
Tuần sau bé khỏi ốm và trở lại đi học bình thường. Mọi chuyện diễn ra với mình và bé có chút ít cải thiện nhưng hầu như thì vẫn thế. Mình để ý thấy lúc gặp nhau tình cờ bé thường tỏ ra vồ vập nhưng rồi có gì đó lại thu người vào. Mình vẫn cố tự giải thích tình huống này ,nhưng mọi suy nghĩ đều không có kết quả.
Lúc này đã là gần cuối kì 1 lớp 12. Những bài kiểm tra,những khối lượng kiến thức khổng lồ,chuyện buôn bán rồi bạn bè cuối cấp gần như cuốn hết cả thời gian của mình. Mình ít hoặc nói đúng ra là không có thời gian để tìm lời giải đáp cho chuyện mình và bé Linh nữa. Và để kệ mọi chuyện diễn ra cho đến khi nó có thể tự tìm cho mình một lối thoát.
Giờ là chuyện với bé Phương, từ sau buổi đi xem phim định mệnh ấy thì bé tấn công mình mạnh hơn. Mình chưa bị con gái tấn công bao giờ nên hầu như bị rơi vào thế bị động. Bé quan tâm đến mình nhiều hơn,mua đồ ăn sáng cho mình,mua nước cho mình,chia kẹo cho mình ăn nữa. Mình thì được cái là ở bẩn nó quen,cứ hơi đổ mồ hôi là cho tay lên quệt, kiểu sư tử quệt mặt đại bàng quệt cánh ấy (bẩn như thú luôn). Từ hồi có bé Phương “chăm chút” mình sang trọng có cả giấy ăn để lau. Chiến thuật của bé rất đúng đắn làm mình đỡ không có nổi, lòng dạ xiêu vẹo hết cả. Bé còn hay rủ mình đi café, đi chơi nữa. Trước thì mình cũng có từ chối,nhưng từ chối riết thì không có được,nên đành bấm bụng đi. Đi được một lần quen thì có lần hai, lần ba. Mình vô thức tiến gần tới bé hơn,tuy nhiên tình cảm ấy vẫn chưa thể vượt qua những gì mình dành cho bé Linh ,mặc dù lúc này Linh đang dần rời xa mình.
Cho đến một ngày……..
Hôm đó mình hẹn được bé Linh đi chơi .Phải nói là thời gian này hẹn được bé đi đâu cực khó,phải mời rơi mời vãi,mời quay mời quắt bé mới nhận lời ấy! toàn lấy lí do bận học thế này thế chai,thế lọ thế kia thôi,đành thẩm du thân tình là mình giỏi,khó thế mà vẫn mời được. Sau này ngẫm lại mới biết đấy là chân lí mặt dày, level đỡ bằng 0..
Chuyện cũng chẳng có gì nếu:
Lúc mình chở bé về tới cổng kí túc,bé xuống nhưng không vào ngay,còn đứng đó. Thường thì mình chờ bé đi vào hẳn mới quay xe về, chắc hôm nay có chuyện gì (đùa chứ! vào nhanh tớ còn về,không ăn đòn nát đít!). Mình hỏi bé:
-Sao không vào à?
-Tớ muốn nói cái này! (biết ngay! Mình thông minh vãi lờ!)
-Tớ đang nghe đây.
-Nghe này (giọng bé nhỏ xuống)
-Tớ biết tình cảm ấy dành cho tớ nhưng…..
-Nhưng sao? (mình đang sợ muốn nằm quan tài luôn)
-Hứa với tớ một điều thế này thôi.
-Điều gì? Mình cuống lên.
-Đừng thích hoặc đừng yêu tớ nhé. (cái dis!)
Mình bắt đầu đêk nghĩ được gì.
-Sao có thể bắt tớ hứa một điều tớ không thể hứa! Mình hỏi lại trong rối bời.
Ngồi thêm một lúc thì mình về vì còn vướng buổi học thêm.
Nhưng đau cái là đi học thì mình lại chỉ nghĩ đến bé thành ra chẳng đc cái gì vào đầu cả-biết thế ở cmn lại nói chuyện với bé còn hơn.
Tuần sau bé khỏi ốm và trở lại đi học bình thường. Mọi chuyện diễn ra với mình và bé có chút ít cải thiện nhưng hầu như thì vẫn thế. Mình để ý thấy lúc gặp nhau tình cờ bé thường tỏ ra vồ vập nhưng rồi có gì đó lại thu người vào. Mình vẫn cố tự giải thích tình huống này ,nhưng mọi suy nghĩ đều không có kết quả.
Lúc này đã là gần cuối kì 1 lớp 12. Những bài kiểm tra,những khối lượng kiến thức khổng lồ,chuyện buôn bán rồi bạn bè cuối cấp gần như cuốn hết cả thời gian của mình. Mình ít hoặc nói đúng ra là không có thời gian để tìm lời giải đáp cho chuyện mình và bé Linh nữa. Và để kệ mọi chuyện diễn ra cho đến khi nó có thể tự tìm cho mình một lối thoát.
Giờ là chuyện với bé Phương, từ sau buổi đi xem phim định mệnh ấy thì bé tấn công mình mạnh hơn. Mình chưa bị con gái tấn công bao giờ nên hầu như bị rơi vào thế bị động. Bé quan tâm đến mình nhiều hơn,mua đồ ăn sáng cho mình,mua nước cho mình,chia kẹo cho mình ăn nữa. Mình thì được cái là ở bẩn nó quen,cứ hơi đổ mồ hôi là cho tay lên quệt, kiểu sư tử quệt mặt đại bàng quệt cánh ấy (bẩn như thú luôn). Từ hồi có bé Phương “chăm chút” mình sang trọng có cả giấy ăn để lau. Chiến thuật của bé rất đúng đắn làm mình đỡ không có nổi, lòng dạ xiêu vẹo hết cả. Bé còn hay rủ mình đi café, đi chơi nữa. Trước thì mình cũng có từ chối,nhưng từ chối riết thì không có được,nên đành bấm bụng đi. Đi được một lần quen thì có lần hai, lần ba. Mình vô thức tiến gần tới bé hơn,tuy nhiên tình cảm ấy vẫn chưa thể vượt qua những gì mình dành cho bé Linh ,mặc dù lúc này Linh đang dần rời xa mình.
Cho đến một ngày……..
Hôm đó mình hẹn được bé Linh đi chơi .Phải nói là thời gian này hẹn được bé đi đâu cực khó,phải mời rơi mời vãi,mời quay mời quắt bé mới nhận lời ấy! toàn lấy lí do bận học thế này thế chai,thế lọ thế kia thôi,đành thẩm du thân tình là mình giỏi,khó thế mà vẫn mời được. Sau này ngẫm lại mới biết đấy là chân lí mặt dày, level đỡ bằng 0..
Chuyện cũng chẳng có gì nếu:
Lúc mình chở bé về tới cổng kí túc,bé xuống nhưng không vào ngay,còn đứng đó. Thường thì mình chờ bé đi vào hẳn mới quay xe về, chắc hôm nay có chuyện gì (đùa chứ! vào nhanh tớ còn về,không ăn đòn nát đít!). Mình hỏi bé:
-Sao không vào à?
-Tớ muốn nói cái này! (biết ngay! Mình thông minh vãi lờ!)
-Tớ đang nghe đây.
-Nghe này (giọng bé nhỏ xuống)
-Tớ biết tình cảm ấy dành cho tớ nhưng…..
-Nhưng sao? (mình đang sợ muốn nằm quan tài luôn)
-Hứa với tớ một điều thế này thôi.
-Điều gì? Mình cuống lên.
-Đừng thích hoặc đừng yêu tớ nhé. (cái dis!)
Mình bắt đầu đêk nghĩ được gì.
-Sao có thể bắt tớ hứa một điều tớ không thể hứa! Mình hỏi lại trong rối bời.
__________________
CHAP 22:
-Dù ấy có hứa hay không, thì chúng ta sớm muộn sẽ không còn ở bên nhau nữa. Bé nói.
-Cho tớ một lý do……..
-Tớ sắp đi du học rồi. Bé nói nhỏ lại.
-Du học thôi sao? Mình cười, tớ sẽ chờ ấy.
-Ấy không chờ được đâu. Bé nói.
-Chẳng có gì là không thể cả. Những gì giữa ấy và tớ, tớ thấy hoàn toàn xứng đáng để chờ đợi.
-Thế nếu là định cư hẳn bên đó thì sao?
Mình cứng họng…..
-Hãy học cách sống ổn mà không có tớ nhé,được không? Bé nói thầm thì, mặt cúi xuống.
-Vậy đây chính là lý do mà suốt quãng thời gian qua ấy lạnh nhạt với tớ,tránh mặt tớ hay những thứ đại loại như vậy?
-Hãy hiểu cho tớ.
-Tại sao tớ không được biết sớm hơn? Mình đang cố kìm lòng lại.
-Tớ sợ sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc sống của ấy. Tớ sẽ cố giữ cho đến khi tớ sắp đi.
-Vậy bao giờ ấy đi?
-2 tháng nữa….
-Tớ thực sự không hiểu, ấy không muốn cuộc sống của tớ bị ảnh hưởng,ấy vẫn lo cho tớ trong khi cố tình xa lánh tớ.Tại sao giữa hai người không thể có một quãng thời gian bên nhau trước khi việc này đến?
-Để làm gì?....bé thở dài….
-Tớ xin lỗi. Bé nói tiếp.
-Ấy không có lỗi! cả những người lo cho ấy đi cũng không có lỗi! họ lo cho tương lai của ấy! Tớ mới là người có lỗi, có lỗi vì đã yêu ấy,yêu ấy quá nhiều để gây rằng buộc cho ấy. Mình nói trong vô vọng.
Bé ngẩng mặt lên nhìn mình,rồi các giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống. Bé khóc……
Mình khó xử quá,chưa thấy con gái khóc bao giờ và chẳng biết phải xử lý thế nào. Giờ thì mình đã biết tình cảm bé dành cho mình. Chẳng một đứa con gái nào khóc vì ng mà bản thân không yêu cả, mình đau lòng quá. Chỉ biết kéo em lại ôm vào lòng và dỗ:
“Nín đi Linh, rồi mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi”
-Dù ấy có hứa hay không, thì chúng ta sớm muộn sẽ không còn ở bên nhau nữa. Bé nói.
-Cho tớ một lý do……..
-Tớ sắp đi du học rồi. Bé nói nhỏ lại.
-Du học thôi sao? Mình cười, tớ sẽ chờ ấy.
-Ấy không chờ được đâu. Bé nói.
-Chẳng có gì là không thể cả. Những gì giữa ấy và tớ, tớ thấy hoàn toàn xứng đáng để chờ đợi.
-Thế nếu là định cư hẳn bên đó thì sao?
Mình cứng họng…..
-Hãy học cách sống ổn mà không có tớ nhé,được không? Bé nói thầm thì, mặt cúi xuống.
-Vậy đây chính là lý do mà suốt quãng thời gian qua ấy lạnh nhạt với tớ,tránh mặt tớ hay những thứ đại loại như vậy?
-Hãy hiểu cho tớ.
-Tại sao tớ không được biết sớm hơn? Mình đang cố kìm lòng lại.
-Tớ sợ sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc sống của ấy. Tớ sẽ cố giữ cho đến khi tớ sắp đi.
-Vậy bao giờ ấy đi?
-2 tháng nữa….
-Tớ thực sự không hiểu, ấy không muốn cuộc sống của tớ bị ảnh hưởng,ấy vẫn lo cho tớ trong khi cố tình xa lánh tớ.Tại sao giữa hai người không thể có một quãng thời gian bên nhau trước khi việc này đến?
-Để làm gì?....bé thở dài….
-Tớ xin lỗi. Bé nói tiếp.
-Ấy không có lỗi! cả những người lo cho ấy đi cũng không có lỗi! họ lo cho tương lai của ấy! Tớ mới là người có lỗi, có lỗi vì đã yêu ấy,yêu ấy quá nhiều để gây rằng buộc cho ấy. Mình nói trong vô vọng.
Bé ngẩng mặt lên nhìn mình,rồi các giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống. Bé khóc……
Mình khó xử quá,chưa thấy con gái khóc bao giờ và chẳng biết phải xử lý thế nào. Giờ thì mình đã biết tình cảm bé dành cho mình. Chẳng một đứa con gái nào khóc vì ng mà bản thân không yêu cả, mình đau lòng quá. Chỉ biết kéo em lại ôm vào lòng và dỗ:
“Nín đi Linh, rồi mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi”
__________________
CHAP 23:
-Tớ hiểu và cảm ơn những gì ấy quan tâm và dành cho tớ.Nhưng mọi thứ sắp kết thúc rồi. Hãy quên tớ đi nhé! bé nói tiếp...
Mình không nói gì. Chỉ ôm bé chặt hơn.
-Muộn rồi,cho tớ về đi.
Mình đành miễn cưỡng buông bé ra.
Những hôm sau đó mình không thể gặp nổi bé nữa.
Mình pm offline thì bé chỉ trả lời "chúng ta không nên gặp nhau nữa"
Trong thâm tâm thì mình chỉ muốn được quan tâm đặc biệt tới bé,trong khoảng thời gian cuối cùng còn được bên nhau này mà thôi.
Những pm offline đều đặn được gửi tới bé. Nhưng vẫn không thể làm suy chuyển quyết định của bé. Cho tới khi những pm ấy vẫn gửi, nhưng không được trả lời nữa...
Linh có quyết định của riêng mình rồi, mày cũng dừng đi thôi - thằng bạn khuyên khi nghe mình kể chuyện.
Mình chán nản rồi học kém dần.Nếu không muốn nói là trượt dài,bỏ bê hết.Bé Phương thấy thế thì lo lắng lắm. Cố gắng khuyên mình học, nhưng mình bỏ ngoài tai cả,phải nói bé cũng khá kiên trì.
Chống trả không được thì mình đồng lõa. Cộng với chuyện bé Linh,mình bắt đầu chủ động rủ bé Phương đi chơi,thậm chí tệ hại hơn là rủ bé trốn học để đi chơi. Tất nhiên là bé luôn đồng ý và đi theo mình mọi nơi mình muốn. Những cái nắm tay,ôm eo diễn ra thường xuyên hơn, và chủ động xuất phát từ phía mình.(ai bảo bé không nói gì lúc mình manh động cơ).
Tình cảm của bé Phương dành cho mình càng ngày càng lớn lên……
Lại một buổi đi chơi nữa với bé (lần này ngoan hơn-không phải bùng học). Sau một loạt các nghi lễ :xem phim,đi ăn,kem….vv..Mình lại ngồi cạnh bé bên hồ,lúc này bé đã trong vòng tay mình,nhưng thực sự mình chưa bao giờ có cảm giác gì khác ngoài bạn bè với bé.
-Tớ bảo này. Bé nói thỏ thẻ .
-uh! Tớ đang nghe đây. Mình đáp.
-Chuyện giữa hai đứa mình….bé ngập ngừng (chết tôi rồi!-mình nghĩ)
-Chuyện giữa hai đứa mình làm sao? (mình nói chen vào trong cố gắng vô vọng chặn những từ sắp được nghe).
-Chuyện giữa hai đứa,à không tình cảm của tớ và ấy (mình toát mồ hôi)….
-Khoan đã! Mình chặn.
-Ấy sao thế? Bé hỏi.
-Tớ hiểu và cảm ơn những gì ấy quan tâm và dành cho tớ.Nhưng mọi thứ sắp kết thúc rồi. Hãy quên tớ đi nhé! bé nói tiếp...
Mình không nói gì. Chỉ ôm bé chặt hơn.
-Muộn rồi,cho tớ về đi.
Mình đành miễn cưỡng buông bé ra.
Những hôm sau đó mình không thể gặp nổi bé nữa.
Mình pm offline thì bé chỉ trả lời "chúng ta không nên gặp nhau nữa"
Trong thâm tâm thì mình chỉ muốn được quan tâm đặc biệt tới bé,trong khoảng thời gian cuối cùng còn được bên nhau này mà thôi.
Những pm offline đều đặn được gửi tới bé. Nhưng vẫn không thể làm suy chuyển quyết định của bé. Cho tới khi những pm ấy vẫn gửi, nhưng không được trả lời nữa...
Linh có quyết định của riêng mình rồi, mày cũng dừng đi thôi - thằng bạn khuyên khi nghe mình kể chuyện.
Mình chán nản rồi học kém dần.Nếu không muốn nói là trượt dài,bỏ bê hết.Bé Phương thấy thế thì lo lắng lắm. Cố gắng khuyên mình học, nhưng mình bỏ ngoài tai cả,phải nói bé cũng khá kiên trì.
Chống trả không được thì mình đồng lõa. Cộng với chuyện bé Linh,mình bắt đầu chủ động rủ bé Phương đi chơi,thậm chí tệ hại hơn là rủ bé trốn học để đi chơi. Tất nhiên là bé luôn đồng ý và đi theo mình mọi nơi mình muốn. Những cái nắm tay,ôm eo diễn ra thường xuyên hơn, và chủ động xuất phát từ phía mình.(ai bảo bé không nói gì lúc mình manh động cơ).
Tình cảm của bé Phương dành cho mình càng ngày càng lớn lên……
Lại một buổi đi chơi nữa với bé (lần này ngoan hơn-không phải bùng học). Sau một loạt các nghi lễ :xem phim,đi ăn,kem….vv..Mình lại ngồi cạnh bé bên hồ,lúc này bé đã trong vòng tay mình,nhưng thực sự mình chưa bao giờ có cảm giác gì khác ngoài bạn bè với bé.
-Tớ bảo này. Bé nói thỏ thẻ .
-uh! Tớ đang nghe đây. Mình đáp.
-Chuyện giữa hai đứa mình….bé ngập ngừng (chết tôi rồi!-mình nghĩ)
-Chuyện giữa hai đứa mình làm sao? (mình nói chen vào trong cố gắng vô vọng chặn những từ sắp được nghe).
-Chuyện giữa hai đứa,à không tình cảm của tớ và ấy (mình toát mồ hôi)….
-Khoan đã! Mình chặn.
-Ấy sao thế? Bé hỏi.
__________________
CHAP 24:
-Không! Thực ra thì…..
-Thì sao?
-Ah không có gì! Chúng ta tiếp tục nhé! (mình cuống đến nỗi không nghĩ ra nổi lý do nào hợp lí để dừng chuyện này lại nữa)
-Uhm! Thế thì…..
-Tình cảm giữa hai ta là gì? Bé hỏi. (đỡ sao câu này!)
Mình không tìm được câu trả lời nào thực sự hoa mỹ và gây lú nên đành nói thật:
-Tớ không biết…..
-Tại sao lại không? Bé hỏi-giọng có vẻ buồn.
Rồi không cho mình kịp trả lời bé nói tiếp:
-Ấy nghĩ sao nếu tớ nói tớ thích ấy? (đệt!)
Mình đơ người ngồi cứng thẳng một góc 90 độ,như trúng điện cao áp đánh từ lưới điện quốc gia 220 KV vì không có dải cây xanh cách ly.
-Giờ tớ chưa thể xác định được. (mình nghĩ từ chối không phải câu trả lời hay lúc này,nên đành nói vậy.)
-Tớ biết ấy đang có người khác (thế sao còn tấn công tớ?),nhưng tớ cũng đã biết chuyện giữa ấy và người đấy (cái đệt thằng bạn mồm vịt!!!), vậy tại sao ấy cứ mãi cố chịu đựng đau khổ như thế?
-Mọi chuyện không đơn giản như ấy nghĩ đâu.
-Vậy ấy có thích tớ không? Bé hỏi lại.
-Một chút….mình nhắm mắt nói bừa.
-Chúng ta nói sang chuyện khác đi được không-mình cố đánh trống lảng.
-Tại sao ấy luôn lờ đi chuyện giữa tớ và ấy? bé vẫn tiếp tục.
-Thế còn về những gì đã có giữa hai chúng ta? ấy gọi những thứ đấy là gì?(dồn bí vãi đ’ )
-Không! Thực ra thì…..
-Thì sao?
-Ah không có gì! Chúng ta tiếp tục nhé! (mình cuống đến nỗi không nghĩ ra nổi lý do nào hợp lí để dừng chuyện này lại nữa)
-Uhm! Thế thì…..
-Tình cảm giữa hai ta là gì? Bé hỏi. (đỡ sao câu này!)
Mình không tìm được câu trả lời nào thực sự hoa mỹ và gây lú nên đành nói thật:
-Tớ không biết…..
-Tại sao lại không? Bé hỏi-giọng có vẻ buồn.
Rồi không cho mình kịp trả lời bé nói tiếp:
-Ấy nghĩ sao nếu tớ nói tớ thích ấy? (đệt!)
Mình đơ người ngồi cứng thẳng một góc 90 độ,như trúng điện cao áp đánh từ lưới điện quốc gia 220 KV vì không có dải cây xanh cách ly.
-Giờ tớ chưa thể xác định được. (mình nghĩ từ chối không phải câu trả lời hay lúc này,nên đành nói vậy.)
-Tớ biết ấy đang có người khác (thế sao còn tấn công tớ?),nhưng tớ cũng đã biết chuyện giữa ấy và người đấy (cái đệt thằng bạn mồm vịt!!!), vậy tại sao ấy cứ mãi cố chịu đựng đau khổ như thế?
-Mọi chuyện không đơn giản như ấy nghĩ đâu.
-Vậy ấy có thích tớ không? Bé hỏi lại.
-Một chút….mình nhắm mắt nói bừa.
-Chúng ta nói sang chuyện khác đi được không-mình cố đánh trống lảng.
-Tại sao ấy luôn lờ đi chuyện giữa tớ và ấy? bé vẫn tiếp tục.
-Thế còn về những gì đã có giữa hai chúng ta? ấy gọi những thứ đấy là gì?(dồn bí vãi đ’ )
__________________
CHAP 25: (đặc biệt dành cho các thím nào hay thức đêm nhé )
-Tớ không biết….
-Tại sao lúc nào ấy cũng không biết? Không biết về tớ,không biết về chúng ta không biết về tất cả??. Bé nói trong thất vọng.
-Tớ xin lỗi. (lại xin lỗi-mình đc cái là rất sẵn mấy lời xin lỗi,cứ hở ra một tí là lại xin lỗi).
Bé cúi xuống,mặt buồn buồn (tình hình là rất là tình hình rồi)
-Hãy cho tớ thêm thời gian được không? (mình đành dùng giải pháp tình thế).
-Thời gian? ấy cần bao lâu?
Ít thôi-đủ để biết tớ nhận thấy tình cảm của hai đứa (may quá! Đang định nói “tớ không biết”).
-Vậy tớ sẽ chờ, bé nói.
Sau đó mình chở bé về, kết thúc cuộc hẹn. Về đến nhà vắt tay lên trán mới biết mình vừa gây ra một gánh nặng rất lớn cho bản thân. Nếu giờ nói thẳng tất cả, thì bé Phương hoàn toàn sẽ sock nặng,và cánh cửa đại học có thể khép lại với bé. Còn nếu không nói ,thì mình sẽ phải tự diễn một vở kịch cực kì tồi tệ về tình cảm.Bởi vì tất cả những gì mình có với bé, chỉ là sự cố gắng thay thế hình ảnh của bé Linh một cách vô vọng. Mình đang thất bại trong việc cố gắng quên bé Linh,cố gắng quên mọi thứ đã có với bé. Mình đã tưởng,nhưng sự thật nó khác hoàn toàn so với những gì mình đã nghĩ. Bé Phương không những không thể thay thế bé Linh,mà còn bị mình gieo vào trong bé một hy vọng hoàn toàn vô thực và xa vời,đó là việc làm khiến mình ân hận nhất,mãi mãi cho đến bây giờ. Khi mà Phương đã có người để thương, và vẫn gặp mình trong những lần họp lớp tận về thời gian sau này.
Lại nói qua chuyện bé Linh (chuyển qua chuyển lại chắc cả nhà cũng mệt-chịu khó tí cho cái cuộc đời sứt mẻ của mình). Sau những pm cứu vãn tình thế vô cọng và không có hồi đáp của. Mình vẫn chưa chịu thua chạy hẳn tới phòng bé. Bé vẫn ra tiếp nhưng chỉ nói mình về đi, vì dù mình có muốn gì thì bé vẫn cứ phải đi. Mình nói cho bé toàn bộ mong muốn của mình. Bé nói:
-Để làm gì? Để tớ và ấy ngày càng rằng buộc nhau thêm à?
-Để sau này có nghĩ lại tớ và ấy cũng không hối tiếc vì phải xa nhau thế này-mình nói.
-Những gì có giữa tớ và ấy là đủ để không hối tiếc rồi.
-Khi nào ấy bay? Mình đổi chủ đề.
-Sớm thôi, 2 tuần nữa.
-Tớ tiễn ấy nhé?
-Tùy ấy thôi. Bé nói trong tiếng thở dài.
-Lúc nào bay báo cho tớ nhé.
-uh....
-Cho tớ xem mặt ấy nào, lâu lắm rồi tớ không được nhìn ấy.
Bé ngẩng mặt lên đối diện mình,mắt bé có vẻ buồn.Mình cũng không dám nhìn bé lâu,chỉ sợ dầy thêm nỗi nhớ.
Tuần đầu tiên trôi qua rất nhanh vì mọi việc cứ kín đặc. Tuần thứ hai mình lúc nào cũng nhấp nhổm đợi bé Linh báo giờ bay.
Tối hôm đó mở yahoo lên. Một dòng tin offline hiện trước mặt mình:
Ngày.....tháng.....tớ sẽ bay. Nếu có thể hãy ra tiễn tớ nhé. Chào ấy..
Tin nhắn của Linh, mình liền lấy giấy bút ghi lại không quên. Nhìn lên lịch thì chỉ còn 4 ngày nữa thôi......
-Tớ không biết….
-Tại sao lúc nào ấy cũng không biết? Không biết về tớ,không biết về chúng ta không biết về tất cả??. Bé nói trong thất vọng.
-Tớ xin lỗi. (lại xin lỗi-mình đc cái là rất sẵn mấy lời xin lỗi,cứ hở ra một tí là lại xin lỗi).
Bé cúi xuống,mặt buồn buồn (tình hình là rất là tình hình rồi)
-Hãy cho tớ thêm thời gian được không? (mình đành dùng giải pháp tình thế).
-Thời gian? ấy cần bao lâu?
Ít thôi-đủ để biết tớ nhận thấy tình cảm của hai đứa (may quá! Đang định nói “tớ không biết”).
-Vậy tớ sẽ chờ, bé nói.
Sau đó mình chở bé về, kết thúc cuộc hẹn. Về đến nhà vắt tay lên trán mới biết mình vừa gây ra một gánh nặng rất lớn cho bản thân. Nếu giờ nói thẳng tất cả, thì bé Phương hoàn toàn sẽ sock nặng,và cánh cửa đại học có thể khép lại với bé. Còn nếu không nói ,thì mình sẽ phải tự diễn một vở kịch cực kì tồi tệ về tình cảm.Bởi vì tất cả những gì mình có với bé, chỉ là sự cố gắng thay thế hình ảnh của bé Linh một cách vô vọng. Mình đang thất bại trong việc cố gắng quên bé Linh,cố gắng quên mọi thứ đã có với bé. Mình đã tưởng,nhưng sự thật nó khác hoàn toàn so với những gì mình đã nghĩ. Bé Phương không những không thể thay thế bé Linh,mà còn bị mình gieo vào trong bé một hy vọng hoàn toàn vô thực và xa vời,đó là việc làm khiến mình ân hận nhất,mãi mãi cho đến bây giờ. Khi mà Phương đã có người để thương, và vẫn gặp mình trong những lần họp lớp tận về thời gian sau này.
Lại nói qua chuyện bé Linh (chuyển qua chuyển lại chắc cả nhà cũng mệt-chịu khó tí cho cái cuộc đời sứt mẻ của mình). Sau những pm cứu vãn tình thế vô cọng và không có hồi đáp của. Mình vẫn chưa chịu thua chạy hẳn tới phòng bé. Bé vẫn ra tiếp nhưng chỉ nói mình về đi, vì dù mình có muốn gì thì bé vẫn cứ phải đi. Mình nói cho bé toàn bộ mong muốn của mình. Bé nói:
-Để làm gì? Để tớ và ấy ngày càng rằng buộc nhau thêm à?
-Để sau này có nghĩ lại tớ và ấy cũng không hối tiếc vì phải xa nhau thế này-mình nói.
-Những gì có giữa tớ và ấy là đủ để không hối tiếc rồi.
-Khi nào ấy bay? Mình đổi chủ đề.
-Sớm thôi, 2 tuần nữa.
-Tớ tiễn ấy nhé?
-Tùy ấy thôi. Bé nói trong tiếng thở dài.
-Lúc nào bay báo cho tớ nhé.
-uh....
-Cho tớ xem mặt ấy nào, lâu lắm rồi tớ không được nhìn ấy.
Bé ngẩng mặt lên đối diện mình,mắt bé có vẻ buồn.Mình cũng không dám nhìn bé lâu,chỉ sợ dầy thêm nỗi nhớ.
Tuần đầu tiên trôi qua rất nhanh vì mọi việc cứ kín đặc. Tuần thứ hai mình lúc nào cũng nhấp nhổm đợi bé Linh báo giờ bay.
Tối hôm đó mở yahoo lên. Một dòng tin offline hiện trước mặt mình:
Ngày.....tháng.....tớ sẽ bay. Nếu có thể hãy ra tiễn tớ nhé. Chào ấy..
Tin nhắn của Linh, mình liền lấy giấy bút ghi lại không quên. Nhìn lên lịch thì chỉ còn 4 ngày nữa thôi......
-------- Xem tiếp chap 26-30 của truyện -------