Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) [Chap 31 - Chap 35]Tác giả : gt40
CHAP 31
Sau ngày trượt đại học, mình quyết tâm dùi mài kinh sử để lên kinh ứng thí thêm shot nữa,gọi là cho bằng bạn bằng bè. Không người ta vinh quy bái tổ cả rồi, mình ở nhà đập đất thì nó phí hoài cái tuổi trẻ ra. Nhưng lộ phí lên kinh thì đắt quá,thành ra đêm tới lại phải trằn trọc tính cách để vừa có tiền….tiêu xài vừa lo được nghiệp lớn (sĩ diện tuổi mới lớn, kiếm đc tiền từ hồi học phổ thông nên không muốn xin ba mẹ). Nghĩ đi nghĩ lại tay trắng có mỗi cái nghề uýnh đàn tưng tưng được học lâu năm nên kiếm cách moi tiền từ đấy. Thế là mình bắt đầu đi dạy……uýnh đàn…….
Thành phần dạy uýnh đàn của mình thì thập cẩm: già,trẻ,lớn,bé,teen tiếc …vv…hầm bà lằng không phân biệt giàu nghèo ,cao sang miễn là….chìa tiền ra thì mình dạy . Mình cứ thế dạy,rồi đi học, rồi đi dạy đều đặn như máy vắt sữa bò công nghiệp-10 lít thì nhả,5 lít thì còn bóp. Được cái dạy cũng mát tay ,nên chỉ học được vài ngày là người ta uỳnh uỳnh được cái đàn rồi,mặc dù Mozart nhìn thấy thì cũng đến nước chui lại xuống mồ. Nhưng mình động viên Mozart chết rồi nên anh/chị/bác/em không phải sợ. Cùng lắm thì phải ra họp tổ dân phố ngoáy vài dòng kiểm điểm vì gây mất trật tự làng xóm mà thôi….
Mình cứ duy trì sự nghiệp dạy người ta phá làng phá xóm như thế cho đến một hôm:
Rừm! Rừm, chiếc nokia 6120 classic của mình-biểu tượng thời trang một thời kèm công nghệ 3,5G với tốc độ truyền tải dữ liệu 7,2MB/s cực kì tiện lợi ,trong hoàn cảnh 3G viettel còn đắt và khó bắt hơn cả wifi chùa, câu pass từ nhà hàng xóm rung lên. Kèm theo đó là một bản nhạc 16 bit xập xình, tựa như đưa ta lạc vào chuỗi vũ trường phồn hoa của đô thị buổi đêm đã lên đèn. Tất cả hòa quyện tạo lên một chuỗi tín hiệu truyền đạt một cách đầy đủ thông điệp: “ê thằng chủ! Có tin nhắn kìa!!!!!”
Mình thấy thế liền lao ra đỡ con máy,ngón tay không quên thò ra bấm nút open một cách điệu nghệ. Màn hình đật độ phân giải gần HD: 240x320 pixel hiển thị một số lạ kèm nội dung tin rõ mồn một với 16 triệu màu nhạt nhòa như chỉ có 65k màu:
-Anh oi! Co pha?i anh da.y piano du’ng khong ak?
Mình rep ngay! Không để tuột mất cục tiền thì khổ!
-uh! Đúng rồi em ạ! Em đang muốn học à? (giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt,dấu má chấm phẩy là phải đầy đủ).
Sau ngày trượt đại học, mình quyết tâm dùi mài kinh sử để lên kinh ứng thí thêm shot nữa,gọi là cho bằng bạn bằng bè. Không người ta vinh quy bái tổ cả rồi, mình ở nhà đập đất thì nó phí hoài cái tuổi trẻ ra. Nhưng lộ phí lên kinh thì đắt quá,thành ra đêm tới lại phải trằn trọc tính cách để vừa có tiền….tiêu xài vừa lo được nghiệp lớn (sĩ diện tuổi mới lớn, kiếm đc tiền từ hồi học phổ thông nên không muốn xin ba mẹ). Nghĩ đi nghĩ lại tay trắng có mỗi cái nghề uýnh đàn tưng tưng được học lâu năm nên kiếm cách moi tiền từ đấy. Thế là mình bắt đầu đi dạy……uýnh đàn…….
Thành phần dạy uýnh đàn của mình thì thập cẩm: già,trẻ,lớn,bé,teen tiếc …vv…hầm bà lằng không phân biệt giàu nghèo ,cao sang miễn là….chìa tiền ra thì mình dạy . Mình cứ thế dạy,rồi đi học, rồi đi dạy đều đặn như máy vắt sữa bò công nghiệp-10 lít thì nhả,5 lít thì còn bóp. Được cái dạy cũng mát tay ,nên chỉ học được vài ngày là người ta uỳnh uỳnh được cái đàn rồi,mặc dù Mozart nhìn thấy thì cũng đến nước chui lại xuống mồ. Nhưng mình động viên Mozart chết rồi nên anh/chị/bác/em không phải sợ. Cùng lắm thì phải ra họp tổ dân phố ngoáy vài dòng kiểm điểm vì gây mất trật tự làng xóm mà thôi….
Mình cứ duy trì sự nghiệp dạy người ta phá làng phá xóm như thế cho đến một hôm:
Rừm! Rừm, chiếc nokia 6120 classic của mình-biểu tượng thời trang một thời kèm công nghệ 3,5G với tốc độ truyền tải dữ liệu 7,2MB/s cực kì tiện lợi ,trong hoàn cảnh 3G viettel còn đắt và khó bắt hơn cả wifi chùa, câu pass từ nhà hàng xóm rung lên. Kèm theo đó là một bản nhạc 16 bit xập xình, tựa như đưa ta lạc vào chuỗi vũ trường phồn hoa của đô thị buổi đêm đã lên đèn. Tất cả hòa quyện tạo lên một chuỗi tín hiệu truyền đạt một cách đầy đủ thông điệp: “ê thằng chủ! Có tin nhắn kìa!!!!!”
Mình thấy thế liền lao ra đỡ con máy,ngón tay không quên thò ra bấm nút open một cách điệu nghệ. Màn hình đật độ phân giải gần HD: 240x320 pixel hiển thị một số lạ kèm nội dung tin rõ mồn một với 16 triệu màu nhạt nhòa như chỉ có 65k màu:
-Anh oi! Co pha?i anh da.y piano du’ng khong ak?
Mình rep ngay! Không để tuột mất cục tiền thì khổ!
-uh! Đúng rồi em ạ! Em đang muốn học à? (giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt,dấu má chấm phẩy là phải đầy đủ).
__________________
CHAP 32:
-anh day the nao ak?
Thế là mình nhắn lại:
-Cái này khó nói lắm em. Cho anh một cái hẹn trao đổi bài vở với cách học. Được thì anh sẽ bắt đầu dạy,không thì em có thể tìm người khác.
Được một lúc sau thì có rep của em, cho mình cái địa chỉ nhà với thời gian gặp. Rồi cả hai cùng OK together.
Đúng ngày đúng giờ hẹn, mình phi xe đến nhà em ,coi xem nói chuyện xong có được dạy không bla bla bla…..
Nhà em ở trong một cái ngõ sâu tít khu Cầu Giấy, đường vào lổn nhổn đá sỏi nhấp nha nhấp nhô, phân mặt đường thành hàng ngàn cốt cao độ lớn nhỏ. Bánh xe đi tới đâu cho cảm giác giải đua xe đường trường nổi tiếng thế giới Paris-Darka tới đó,mỗi tội là level Việt Nam. Thỉnh thoảng bất giác có người lao xe thẳng từ trong nhà ra ngõ. Làm mình phải phanh tới tấp điệu nghệ như Fast and Furious Tokyo drift. Sau một hồi ưỡn ẹo cùng mặt đường và phanh ga liên tục,, mình cũng đứng được trước cửa nhà em.
Mình bấm chuông cửa và chờ đợi, một phút rồi hai phút chẳng có động tĩnh gì. Mình lặp lại các hành động vừa rồi nhưng kết quả vẫn thế. Chờ hoài không được mình đánh bạo gõ thử vào cái cửa sắt.
Một tiếng sủa lớn vang lên khiến mình giật hết cả nảy! Báo hiệu sự xuất hiện của loài vật bốn chân, đã được con người thuần hóa cách đây 15 ngàn năm từ cuối kỉ băng hà,với những cú xực thần sầu quỷ khốc mà người ta vẫn quy ra đơn vị mũi tiêm. Nếu nhớ không nhầm thì 6 mũi Fuenzalida chi chít khắp người thì phải,tiêm thế thì hỏng hết cả hàng họ rồi chứ còn gì!.... Đang miên man suy nghĩ về vấn nạn y, tế chó má thì có tiếng con gái cắt ngang:
-Chào anh!
-à ơ! Chào em. Mình tỉnh giấc mộng những mũi kim tiêm.
-Anh đến dạy đàn ạ?
-Uh! Đúng rồi em. Em là Hạnh hả?
-Vâng. Anh vào nhà đi.
-À để em nhốt chó vào đã.
-Berger nhà em đẹp nhỉ.
-Không, nó là chó Phú Quốc anh ạ.
Mình liền rồ ga đi thẳng vào sân cho đỡ ngượng tội chém bừa về chó.
Sau khi xếp xe vào chỗ, lúc này mình mới được nhìn kĩ em. Cao vừa phải, chắc mét 6 thụt thò cộng trừ vài phân. Ăn mặc khá cá tính, quần short để lộ cặp chân trắng không tì vết, điểm xuyết bằng cặp dân tộc à nhầm tông giật in hình Pikachu got catch em all đầy sành điệu.Mình đi theo em vào trong nhà. Vào trong nhà lại soi một lượt, tường nhà đầy tranh sơn dầu với các thể loại sáng tác đầy đủ từ tĩnh vật,phong cảnh,trừu tượng đủ cả(biết ngay nhà này có tí “nghệ”). Kèm với đó là cách dùng màu “tung tóe” kiểu mỗi hoa một màu,cây thì cây đỏ cây tím nhìn rất chi là…..lên thơ. Em mời mình ngồi để nói chuyện,rồi chỉ vào bộ bàn ghế mây đã ố màu thời gian. Mình ngồi xuống thì chiếc ghế kêu két một phát như gião cơ,làm mình rùng người một cái. Em cười bảo anh cứ ngồi tự nhiên. Bàn ghế cũ nên nó vậy thôi, lúc này mình mới yên tâm là ngồi gãy thì….không phải đền.
Em rót nước cho mình uống, trà nhài khá thơm có cả….nhụy hoa bồng bềnh trong chén. Mình mới yên tâm là được uống trà nhài xịn ,chứ không phải loại ướp công nghiệp dùng chế phẩm hương thơm. Cái tính sợ chết sớm vì thực phẩm công nghiệp nó khổ thế.
-anh day the nao ak?
Thế là mình nhắn lại:
-Cái này khó nói lắm em. Cho anh một cái hẹn trao đổi bài vở với cách học. Được thì anh sẽ bắt đầu dạy,không thì em có thể tìm người khác.
Được một lúc sau thì có rep của em, cho mình cái địa chỉ nhà với thời gian gặp. Rồi cả hai cùng OK together.
Đúng ngày đúng giờ hẹn, mình phi xe đến nhà em ,coi xem nói chuyện xong có được dạy không bla bla bla…..
Nhà em ở trong một cái ngõ sâu tít khu Cầu Giấy, đường vào lổn nhổn đá sỏi nhấp nha nhấp nhô, phân mặt đường thành hàng ngàn cốt cao độ lớn nhỏ. Bánh xe đi tới đâu cho cảm giác giải đua xe đường trường nổi tiếng thế giới Paris-Darka tới đó,mỗi tội là level Việt Nam. Thỉnh thoảng bất giác có người lao xe thẳng từ trong nhà ra ngõ. Làm mình phải phanh tới tấp điệu nghệ như Fast and Furious Tokyo drift. Sau một hồi ưỡn ẹo cùng mặt đường và phanh ga liên tục,, mình cũng đứng được trước cửa nhà em.
Mình bấm chuông cửa và chờ đợi, một phút rồi hai phút chẳng có động tĩnh gì. Mình lặp lại các hành động vừa rồi nhưng kết quả vẫn thế. Chờ hoài không được mình đánh bạo gõ thử vào cái cửa sắt.
Một tiếng sủa lớn vang lên khiến mình giật hết cả nảy! Báo hiệu sự xuất hiện của loài vật bốn chân, đã được con người thuần hóa cách đây 15 ngàn năm từ cuối kỉ băng hà,với những cú xực thần sầu quỷ khốc mà người ta vẫn quy ra đơn vị mũi tiêm. Nếu nhớ không nhầm thì 6 mũi Fuenzalida chi chít khắp người thì phải,tiêm thế thì hỏng hết cả hàng họ rồi chứ còn gì!.... Đang miên man suy nghĩ về vấn nạn y, tế chó má thì có tiếng con gái cắt ngang:
-Chào anh!
-à ơ! Chào em. Mình tỉnh giấc mộng những mũi kim tiêm.
-Anh đến dạy đàn ạ?
-Uh! Đúng rồi em. Em là Hạnh hả?
-Vâng. Anh vào nhà đi.
-À để em nhốt chó vào đã.
-Berger nhà em đẹp nhỉ.
-Không, nó là chó Phú Quốc anh ạ.
Mình liền rồ ga đi thẳng vào sân cho đỡ ngượng tội chém bừa về chó.
Sau khi xếp xe vào chỗ, lúc này mình mới được nhìn kĩ em. Cao vừa phải, chắc mét 6 thụt thò cộng trừ vài phân. Ăn mặc khá cá tính, quần short để lộ cặp chân trắng không tì vết, điểm xuyết bằng cặp dân tộc à nhầm tông giật in hình Pikachu got catch em all đầy sành điệu.Mình đi theo em vào trong nhà. Vào trong nhà lại soi một lượt, tường nhà đầy tranh sơn dầu với các thể loại sáng tác đầy đủ từ tĩnh vật,phong cảnh,trừu tượng đủ cả(biết ngay nhà này có tí “nghệ”). Kèm với đó là cách dùng màu “tung tóe” kiểu mỗi hoa một màu,cây thì cây đỏ cây tím nhìn rất chi là…..lên thơ. Em mời mình ngồi để nói chuyện,rồi chỉ vào bộ bàn ghế mây đã ố màu thời gian. Mình ngồi xuống thì chiếc ghế kêu két một phát như gião cơ,làm mình rùng người một cái. Em cười bảo anh cứ ngồi tự nhiên. Bàn ghế cũ nên nó vậy thôi, lúc này mình mới yên tâm là ngồi gãy thì….không phải đền.
Em rót nước cho mình uống, trà nhài khá thơm có cả….nhụy hoa bồng bềnh trong chén. Mình mới yên tâm là được uống trà nhài xịn ,chứ không phải loại ướp công nghiệp dùng chế phẩm hương thơm. Cái tính sợ chết sớm vì thực phẩm công nghiệp nó khổ thế.
__________________
CHAP 33:
Em bắt đầu vào chủ đề chính,mình và em trao đổi khoảng 30 phút với vô số các lần đổi đi đổi lại giờ học, ngày học thì cuối cùng cũng thống nhất được. Xong món lịch học cùng với các yêu cầu cơ bản về uýnh đàn thì mình chào em để đi về dạy ca sau. Hai người hẹn nhau ngày học tình cảm mùi mẫn như Ngưu Lang Chức Nữ chia tay:
-Vậy hẹn em hôm đó nhé!
-Ok anh!
Thế là mình trở về với công việc hàng ngày,để cuộc sống trôi qua tiếp tục, đều đặn như những giọt café nhỏ, rơi tí tách trong sự sâu lắng quện cùng hương gió hè (văn tí). Thời gian thấm thoát thoi đưa,nhanh như báo giấy giật tít, báo mạng câu view,ngày dạy em cũng đã tới.
Thực ra nguyên tắc của mình là: thầy là thầy và học sinh là học sinh. Tất cả các học sinh đều được mình đối xử như nhau và kiến thức họ thu được là thứ mình quan trọng,chứ không phải dạy dỗ kiểu đê tiện, chỉ kiếm gái xinh dạy rồi tính cách ăn thịt con nhà người ta. Mình cho thế là không có lương tâm với nghề nhạc, và tính chất đi dạy nó bị bóp méo lệch lạc đi. Trừ phi……mình bị con nhà người ta ăn thịt trước. Thành ra dạy ai mặt mình cũng lạnh tanh,đặt yêu cầu kĩ thuật lên hàng đầu đã.
Em cũng phải ngoại lệ-nhưng do sau này trở thành mối tình thứ 3 của mình. Nên mình sẽ kể chi tiết hơn những người con gái mình đã từng dạy.
Buổi đầu tiên, em dẫn mình lên phòng, vì đàn để ở phòng em. Mình đi theo em qua hai tầng mới đến,vì em bảo tầng ba ở thoáng với nhiều không khí trong lành. Còn mình chỉ thấy leo lên cái cầu thang dựng đứng góc 45 độ, h bậc bằng 25cm của nhà em mà muốn bở hết cả hơi tai. Em đẩy cửa cho mình vào. Phòng khá rộng, có một cái bàn giữa phòng la liệt những là màu vẽ với dụng cụ vẽ,cả cái bàn cũng bảy sắc cầu vồng luôn. Mình hỏi em học mỹ thuật à? Em bảo em đang học năm đầu mỹ thuật công nghiệp. Em hỏi mình đang học gì hay vẫn đang học nhạc. Mình bảo mình vừa tạch xong đang chờ thì lại, tiện thể đi dạy kiêm học lại luôn, không nghề nó trôi mất thì khổ. Em cười rồi kéo ghế ra cho mình ngồi ,tiện thể rót nước cho mình uống (may quá cốc nước không có dính màu).
Mình chỉ cho em những gì căn bản nhất của nghệ thuật uýnh đàn, vì em bắt đầu từ số mo và không biết gì. Em khá cẩn thận lấy một quyển sổ(cũng dính đầy màu) ghi chép lại những gì mình đã nói,tiện thể hỏi luôn những gì thắc mắc. Một tiếng trôi qua khá nhanh, em đã phân biệt được các nốt và làm quen với những bài tập nốt đầu tiên.
Xong một tiếng học mình chào em đi về. Em và mình lại hẹn nhau ngày học, tình cảm và mùi mẫn như Ngưu Lang Chức Nữ lúc chia tay:
-Về xem qua những gì anh đã dạy và nốt đi nhé.
-Ok anh!
Em đáp đầy cá tính.
Mình lại trở về với công việc hàng ngày,để cuộc sống trôi qua tiếp tục, đều đặn như những giọt café nhỏ, rơi tí tách trong sự sâu lắng quện cùng hương gió hè (lỗi lặp của viết truyện). Thời gian lại thấm thoát thoi đưa,nhanh như báo giấy giật tít, báo mạng câu view,ngày thứ…..hai dạy em cũng đã tới.
Em bắt đầu vào chủ đề chính,mình và em trao đổi khoảng 30 phút với vô số các lần đổi đi đổi lại giờ học, ngày học thì cuối cùng cũng thống nhất được. Xong món lịch học cùng với các yêu cầu cơ bản về uýnh đàn thì mình chào em để đi về dạy ca sau. Hai người hẹn nhau ngày học tình cảm mùi mẫn như Ngưu Lang Chức Nữ chia tay:
-Vậy hẹn em hôm đó nhé!
-Ok anh!
Thế là mình trở về với công việc hàng ngày,để cuộc sống trôi qua tiếp tục, đều đặn như những giọt café nhỏ, rơi tí tách trong sự sâu lắng quện cùng hương gió hè (văn tí). Thời gian thấm thoát thoi đưa,nhanh như báo giấy giật tít, báo mạng câu view,ngày dạy em cũng đã tới.
Thực ra nguyên tắc của mình là: thầy là thầy và học sinh là học sinh. Tất cả các học sinh đều được mình đối xử như nhau và kiến thức họ thu được là thứ mình quan trọng,chứ không phải dạy dỗ kiểu đê tiện, chỉ kiếm gái xinh dạy rồi tính cách ăn thịt con nhà người ta. Mình cho thế là không có lương tâm với nghề nhạc, và tính chất đi dạy nó bị bóp méo lệch lạc đi. Trừ phi……mình bị con nhà người ta ăn thịt trước. Thành ra dạy ai mặt mình cũng lạnh tanh,đặt yêu cầu kĩ thuật lên hàng đầu đã.
Em cũng phải ngoại lệ-nhưng do sau này trở thành mối tình thứ 3 của mình. Nên mình sẽ kể chi tiết hơn những người con gái mình đã từng dạy.
Buổi đầu tiên, em dẫn mình lên phòng, vì đàn để ở phòng em. Mình đi theo em qua hai tầng mới đến,vì em bảo tầng ba ở thoáng với nhiều không khí trong lành. Còn mình chỉ thấy leo lên cái cầu thang dựng đứng góc 45 độ, h bậc bằng 25cm của nhà em mà muốn bở hết cả hơi tai. Em đẩy cửa cho mình vào. Phòng khá rộng, có một cái bàn giữa phòng la liệt những là màu vẽ với dụng cụ vẽ,cả cái bàn cũng bảy sắc cầu vồng luôn. Mình hỏi em học mỹ thuật à? Em bảo em đang học năm đầu mỹ thuật công nghiệp. Em hỏi mình đang học gì hay vẫn đang học nhạc. Mình bảo mình vừa tạch xong đang chờ thì lại, tiện thể đi dạy kiêm học lại luôn, không nghề nó trôi mất thì khổ. Em cười rồi kéo ghế ra cho mình ngồi ,tiện thể rót nước cho mình uống (may quá cốc nước không có dính màu).
Mình chỉ cho em những gì căn bản nhất của nghệ thuật uýnh đàn, vì em bắt đầu từ số mo và không biết gì. Em khá cẩn thận lấy một quyển sổ(cũng dính đầy màu) ghi chép lại những gì mình đã nói,tiện thể hỏi luôn những gì thắc mắc. Một tiếng trôi qua khá nhanh, em đã phân biệt được các nốt và làm quen với những bài tập nốt đầu tiên.
Xong một tiếng học mình chào em đi về. Em và mình lại hẹn nhau ngày học, tình cảm và mùi mẫn như Ngưu Lang Chức Nữ lúc chia tay:
-Về xem qua những gì anh đã dạy và nốt đi nhé.
-Ok anh!
Em đáp đầy cá tính.
Mình lại trở về với công việc hàng ngày,để cuộc sống trôi qua tiếp tục, đều đặn như những giọt café nhỏ, rơi tí tách trong sự sâu lắng quện cùng hương gió hè (lỗi lặp của viết truyện). Thời gian lại thấm thoát thoi đưa,nhanh như báo giấy giật tít, báo mạng câu view,ngày thứ…..hai dạy em cũng đã tới.
__________________
CHAP 34:
Mình lại bước vào căn phòng đầy màu ấy,em vẫn mặc quần short để học( chắc cho mát). Mình thì thích học sinh ăn mặc cẩn thận một chút học cho nó nghiêm túc. Nhưng ngại nên kệ, thành ra có người….mặc cả áo ba lỗ để học. Thôi thì tặc lưỡi vì đồng tiền manh áo vậy.. Hôm nay dạy em vài bài cơ bản nên phải nắn ngón với nắn thế tay cho đúng. Em thấy mình thò tay vào cầm và “bẻ” từng ngón một của em, để ấn xuống đàn cho đúng thì chắc thấy lạ và buồn cười lắm. Chứ mình thì làm cái này quen rồi nên thấy sờ mó thế thì bình thường (không hề mang tính chất dê xồm nhé). Em nói nửa đùa nửa thật:
-Anh dạy khó tính ghê nhỉ.
-Không làm thế sau này em bấm đàn xiêu vẹo ,lại chửi thằng thầy dạy kém ăn tiền thì anh không biết chui lỗ nào-mình nói vô tư.
Em cười lớn,có vẻ câu nói mang tính nghiêm túc của mình gây cười thì phải.
-Anh nói gì ghê vậy. Hệt như ông cụ vậy đó, em còn chẳng nghĩ xa được đến thế.
-Thì rõ ràng tính chất hậu quả của việc này nó thế.
Em nhìn mình kiểu “you right!”. Thôi ta tiếp đi,em nói.
Mình ngồi chỉ chỏ với nắn tay đến tầm hết giờ thì cho em nghỉ rồi đi về.
-Về nhớ tập lại ngón nhé em.
-Vâng được! nhưng chưa chắc đã kịp trả bài đâu.
-Thế thì mới cần học mà.
-Ok anh. Hẹn anh buổi tới!
Buổi thứ 3:
Hôm nay mình để ý thấy trên đàn em có một gói 3 số với 1 con zip(po) loại la mã, mộc đáy date 2002. Nhưng do bản chất không tò mò nên mình không hỏi. Chỉ vào dạy em luôn.
-Mu bàn tay kìa! Hạ nó xuống song song với phím đi em.
-Ngón tay cong lên! Bấm vuông góc vào phím.
-không ! không phải thế. Hạ tay xuống đi nốt lại đi em.
-Trời! khó vậy sao học đây? Em nói.
-Khó vậy thì mới phải học em ạ. Không khó thì sao phải học làm gì.
-Triết lí quá đi!
Lần đầu tiên thấy học sinh ăn nói với mình tự nhiên mà bỗ bã thế.
-Không phải là triết lí. Mà bản chất việc này nó thế.
-Anh nhiều từ nhỉ. Nói câu văn nó đầy đặn thế. Em cười haha phải bịt cả miệng vào.
Mình cũng không hiểu cách hành văn của mình có vấn đề gì, mà khiến em cười dữ vậy.
-Thôi đi lại ngón cho anh coi nào.
Em ngoan ngoãn làm lại những gì mình dạy-nhưng vẫn còn nhiều lỗi lắm.
-Về nhà nhớ tập kĩ hơn đi nhé. Tiến bộ nhanh hay không là ở thời gian tập của em đấy. Mình nói sau khi kết thúc giờ học.
-Em biết rồi. Sẽ có bài trả cho anh. Yên tâm đi! Em nói kiểu vô tư.
Mình chào em rồi về.
Buổi học thứ 4:
Mình lại bước vào căn phòng đầy màu ấy,em vẫn mặc quần short để học( chắc cho mát). Mình thì thích học sinh ăn mặc cẩn thận một chút học cho nó nghiêm túc. Nhưng ngại nên kệ, thành ra có người….mặc cả áo ba lỗ để học. Thôi thì tặc lưỡi vì đồng tiền manh áo vậy.. Hôm nay dạy em vài bài cơ bản nên phải nắn ngón với nắn thế tay cho đúng. Em thấy mình thò tay vào cầm và “bẻ” từng ngón một của em, để ấn xuống đàn cho đúng thì chắc thấy lạ và buồn cười lắm. Chứ mình thì làm cái này quen rồi nên thấy sờ mó thế thì bình thường (không hề mang tính chất dê xồm nhé). Em nói nửa đùa nửa thật:
-Anh dạy khó tính ghê nhỉ.
-Không làm thế sau này em bấm đàn xiêu vẹo ,lại chửi thằng thầy dạy kém ăn tiền thì anh không biết chui lỗ nào-mình nói vô tư.
Em cười lớn,có vẻ câu nói mang tính nghiêm túc của mình gây cười thì phải.
-Anh nói gì ghê vậy. Hệt như ông cụ vậy đó, em còn chẳng nghĩ xa được đến thế.
-Thì rõ ràng tính chất hậu quả của việc này nó thế.
Em nhìn mình kiểu “you right!”. Thôi ta tiếp đi,em nói.
Mình ngồi chỉ chỏ với nắn tay đến tầm hết giờ thì cho em nghỉ rồi đi về.
-Về nhớ tập lại ngón nhé em.
-Vâng được! nhưng chưa chắc đã kịp trả bài đâu.
-Thế thì mới cần học mà.
-Ok anh. Hẹn anh buổi tới!
Buổi thứ 3:
Hôm nay mình để ý thấy trên đàn em có một gói 3 số với 1 con zip(po) loại la mã, mộc đáy date 2002. Nhưng do bản chất không tò mò nên mình không hỏi. Chỉ vào dạy em luôn.
-Mu bàn tay kìa! Hạ nó xuống song song với phím đi em.
-Ngón tay cong lên! Bấm vuông góc vào phím.
-không ! không phải thế. Hạ tay xuống đi nốt lại đi em.
-Trời! khó vậy sao học đây? Em nói.
-Khó vậy thì mới phải học em ạ. Không khó thì sao phải học làm gì.
-Triết lí quá đi!
Lần đầu tiên thấy học sinh ăn nói với mình tự nhiên mà bỗ bã thế.
-Không phải là triết lí. Mà bản chất việc này nó thế.
-Anh nhiều từ nhỉ. Nói câu văn nó đầy đặn thế. Em cười haha phải bịt cả miệng vào.
Mình cũng không hiểu cách hành văn của mình có vấn đề gì, mà khiến em cười dữ vậy.
-Thôi đi lại ngón cho anh coi nào.
Em ngoan ngoãn làm lại những gì mình dạy-nhưng vẫn còn nhiều lỗi lắm.
-Về nhà nhớ tập kĩ hơn đi nhé. Tiến bộ nhanh hay không là ở thời gian tập của em đấy. Mình nói sau khi kết thúc giờ học.
-Em biết rồi. Sẽ có bài trả cho anh. Yên tâm đi! Em nói kiểu vô tư.
Mình chào em rồi về.
Buổi học thứ 4:
__________________
CHAP 35:
Lần này vẫn là con zip và bao thuốc ấy, nhưng được điểm tô thêm bằng một cái gạt tàn đầy ự đầu lọc hình con cá nhìn cũng be bét là màu. Mình cũng không hỏi gì.
-Không lại sai rồi này. Thế này cơ, nói rồi mình nhấc từng ngón của em, đặt vào đúng phím cái ngón đấy cần chạm vào.
-Thế! Và cong ngón lên.
-Rồi,giờ chuyển qua gam nào. Mình nói mắt không rời tay em và phím đàn.
Được một lúc hình như chán quá hay sao,em lại câu chuyện làm quà:
-Lúc nào anh cũng dạy nghiêm túc thế này à?
Mình hơi bất ngờ vì câu hỏi đấy.
-Không! như thế này là nghiêm túc à?
-Dạy cứng nhắc quá! (vãi) làm em chẳng có hứng học gì cả! (vãi version 2).
-Vậy thế nào mới là không cứng nhắc? mình hỏi.
-Em không biết ,anh tự xem lại để điều chỉnh. (vãi version 3)
-Thôi được rồi anh sẽ tự xem lại sau. Giờ tiếp tục theo lối cũ đã. Nói rồi mình lại ngồi bắt lỗi ngón.
Được một lúc em lại ngồi tám đủ thứ chuyện, anh nhà ở đâu,sinh năm bao nhiêu,học đàn bao lâu rồi blab la bla….. Mình tiếc thời gian em trả tiền để học,vừa trả lời vừa giục em học.
Sau 1,5 tháng học, em cũng đã nắm được kha khá nhạc lý và chơi được một vài tác phẩm bé bé tuy nhịp phách vẫn còn sai tung tóe.
Vào một hôm trời đẹp, mây đen vần vũ hồn nhiên đuổi nhau tung tăng trên bầu trời. Gió nhẹ hát từng câu cuốn theo bụi đường, vả thẳng cánh tay bụi bặm ấy vào từng con người đi đường. Khiến nhiều người phải mắt nhắm mắt mở loạng choạng xòe xe như tập nhảy hiphop. Mọi thứ báo hiệu cơn giông rất to đầu mùa lạnh. Đúng hôm mình phải dạy em. Đang ngại mưa gió bão bùng, nhưng nghĩ tới nghỉ buổi nào mất tiền buổi đấy nên mình đành phi xe đến, coi như kiếm cái bữa cải thiện.
Phi xe tới cửa nhà thì thấy ai như là mẹ em,đang khệ nệ bê một cái hộp rất to vào nhà, gọi là bê thôi chứ xoay với vần là chính.
Mình bước tới:
-Cô cần cháu giúp không ạ?
-May quá! Cảm phiền cháu giúp cô một chút.
Thế là mình vứt cái cặp qua một bên rồi cúi xuống chỗ cái hộp.
Đang định dùng nội công tu luyện bấy lâu nhấc hộp, thì bỗng em ở đâu chạy ra.
-Ơ! Anh đến rồi à!
Rồi em nhìn thấy mình với cái hộp:
-Có cần em giúp không?
-Không! Em lấy cặp anh đi lên, rồi mở bài ra tập trước đi,xong anh sẽ lên.Mình nói.
Em vâng ngoan ngoãn, rồi lôi xềnh xệch cái cặp đắt tiền mua mặc cả gãy lưỡi với chỗ bán buôn chợ Đồng Xuân của mình lên.
Lần này vẫn là con zip và bao thuốc ấy, nhưng được điểm tô thêm bằng một cái gạt tàn đầy ự đầu lọc hình con cá nhìn cũng be bét là màu. Mình cũng không hỏi gì.
-Không lại sai rồi này. Thế này cơ, nói rồi mình nhấc từng ngón của em, đặt vào đúng phím cái ngón đấy cần chạm vào.
-Thế! Và cong ngón lên.
-Rồi,giờ chuyển qua gam nào. Mình nói mắt không rời tay em và phím đàn.
Được một lúc hình như chán quá hay sao,em lại câu chuyện làm quà:
-Lúc nào anh cũng dạy nghiêm túc thế này à?
Mình hơi bất ngờ vì câu hỏi đấy.
-Không! như thế này là nghiêm túc à?
-Dạy cứng nhắc quá! (vãi) làm em chẳng có hứng học gì cả! (vãi version 2).
-Vậy thế nào mới là không cứng nhắc? mình hỏi.
-Em không biết ,anh tự xem lại để điều chỉnh. (vãi version 3)
-Thôi được rồi anh sẽ tự xem lại sau. Giờ tiếp tục theo lối cũ đã. Nói rồi mình lại ngồi bắt lỗi ngón.
Được một lúc em lại ngồi tám đủ thứ chuyện, anh nhà ở đâu,sinh năm bao nhiêu,học đàn bao lâu rồi blab la bla….. Mình tiếc thời gian em trả tiền để học,vừa trả lời vừa giục em học.
Sau 1,5 tháng học, em cũng đã nắm được kha khá nhạc lý và chơi được một vài tác phẩm bé bé tuy nhịp phách vẫn còn sai tung tóe.
Vào một hôm trời đẹp, mây đen vần vũ hồn nhiên đuổi nhau tung tăng trên bầu trời. Gió nhẹ hát từng câu cuốn theo bụi đường, vả thẳng cánh tay bụi bặm ấy vào từng con người đi đường. Khiến nhiều người phải mắt nhắm mắt mở loạng choạng xòe xe như tập nhảy hiphop. Mọi thứ báo hiệu cơn giông rất to đầu mùa lạnh. Đúng hôm mình phải dạy em. Đang ngại mưa gió bão bùng, nhưng nghĩ tới nghỉ buổi nào mất tiền buổi đấy nên mình đành phi xe đến, coi như kiếm cái bữa cải thiện.
Phi xe tới cửa nhà thì thấy ai như là mẹ em,đang khệ nệ bê một cái hộp rất to vào nhà, gọi là bê thôi chứ xoay với vần là chính.
Mình bước tới:
-Cô cần cháu giúp không ạ?
-May quá! Cảm phiền cháu giúp cô một chút.
Thế là mình vứt cái cặp qua một bên rồi cúi xuống chỗ cái hộp.
Đang định dùng nội công tu luyện bấy lâu nhấc hộp, thì bỗng em ở đâu chạy ra.
-Ơ! Anh đến rồi à!
Rồi em nhìn thấy mình với cái hộp:
-Có cần em giúp không?
-Không! Em lấy cặp anh đi lên, rồi mở bài ra tập trước đi,xong anh sẽ lên.Mình nói.
Em vâng ngoan ngoãn, rồi lôi xềnh xệch cái cặp đắt tiền mua mặc cả gãy lưỡi với chỗ bán buôn chợ Đồng Xuân của mình lên.
------ Xem tiếp chap 36 - 40 của truyện -----