Giới Thiệu
7 viên ngọc rồng

7 viên ngọc rồng

Tung chưởng hoành tráng cùng Songoku
Tải FREE

Doremon

Doremon

Phiêu lưu diệt trùm không gian cùng Doremon
Tải FREE

iGà

iGà

Bắn súng canh tọa độ và nhập vai đỉnh cao
Tải FREE

iWin

iWin

Đọ sức với hàng triệu đấu thủ khắp cả nước
Tải FREE

Tây Du Truyện

Tây Du Truyện

Vượt kiếp nạn, xưng hùng Tam Giới.
Tải FREE

Say nắng gia sư của em trai : Ngày 16-17/8
Tác giả : wuwu123

Update ngày 16/08/2012:thứ năm, ngày thứ 18 yêu nhau


Sáng hôm nay em gia sư đi học, buổi sáng mình thức dậy thì thấy tin nhắn của em gia sư như mọi ngày: ‘dậy đi ngủ như heo’, giờ mình mới thấy cái tin nhắn đó có tác dụng với tinh thần mình như thế nào, nó làm mình phấn chấn và sảng khoái. 
- ‘anh dậy rồi nè, bữa này anh ngoan, dậy sớm ha’, mình nhắn tin cho em gia sư, mình sắp đi học lại rồi, hôm bữa mới đăng kí môn học trực tuyến xong. Học kì này mình học gần 20 chỉ. Học kì vừa rồi mình chẳng rớt môn nào nên chẳng phải học lại.
- ‘em đang đi học, mà hơi buồn ngủ’, mình nhận tin liền. 
- ‘lo học đi, kêu ra trường sớm nuôi anh mà’, mình nhắn tin
- ‘uhm, biết oy , nghỉ đi em học đây, lát về em ghé qua đưa bánh cho anh’, mình mừng lắm khi em nói thế nhưng mình hơi lo vì nếu em đi học về là trùng giờ mẹ mình về ăn trưa, mình sẽ khó ra ngoài rồi mẹ mình hỏi nữa

- ‘uhm, mấy giờ em về?’, mình hỏi để biết đường tính
- ‘9h em về rồi, anh đừng lo, không gặp mẹ đâu’, em nói thế mình nghe mà xót lòng, sao em khổ thế hả. Mình thấy tội nghiệp cả mình và em
- ‘anh xin lỗi nha, em ráng đi anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ’, mình nói, câu nói an ủi vô dụng.
- ‘uay, học đây, có gì đâu, lo mà yêu mình em thôi’, em nhắn tin liền tta61n an mình
- ‘uhm, học ngoan đi, anh ko yêu ai ngoài em đâu’, mình nói với em

Sáng hôm nay có trung tâm gia sư tài năng gọi điện cho mình nói là cần dạy lớp 8, kêu mình tới nhận lớp, mà yêu cầu là nam sinh viên dạy vì học sinh là nam , chị ở trung tâm còn yêu cầu là phải to con. Vì mẹ thằng học trò yêu cầu là phải to con vì thằng học trò to lắm, sợ nhỏ con quá nói nó không nghe. Mình thì chắc đạt yêu cầu, mình cao gần mét 8 chỉ hơi gầy nhưng ko gầy lắm, nhưng vấn đề là mình đang gãy tay thì làm sao có thể dạy được. Mình khỏe hơn nhiều rồi, nếu qua tuần thì mình có thể đi xe rồi nhưng sợ phụ huynh họ không chịu. 

Mình thuyết phục chị ở trung tâm về tình hình của mình, mình nói quá nên chị nói là để chị nói lại với phụ huynh , chị nói là sẽ nói tốt là mình dạy tốt chắc phụ huynh sẽ chịu. Thật ra do mình học ở cái trường khá uy tín nên chắc cũng thuyết phục được chị. Mình muốn kiếm việc làm như em gia sư, mình sẽ ra đời rồi nên đôc lập. Vấn đề là sẽ nói với mẹ như thế nào? 

Tới khoảng 9h30, thì mình nhận được điện thoại của em gia sư, em nói là em tới rồi và kêu mình xuống chỗ bậc đá, em đang ở đó đợi. Do biết sẵn là giờ đó em tới nên mình đã thay đồ sẵn rồi, mình đi xuống dưới gặp em. Mình khỏe nhiều rồi

Hôm nay trời nắng nhưng có gió mát lắm, hay tâm trạng mình vui vẻ và thấy thế
- ‘linh’, mình gọi em khi gần tới, thấy em quay nhìn mình cười. Cứ mỗi lần gọi tên em mình thấy lạ lạ, chẳng hiểu sao?
Mình lại chỗ em đang ngồi, xe em dựng gần đó. Hôm nay em mặc cái quần jeans đen rách lung tung với áo dây màu đen, có thêm cái áo khoác nhiều màu sắc bên ngoài
- ‘em mua mấy cái bánh mềm mại lắm, ăn ngon tuyệt cú mèo’, em nói với mình khi mình vừa ngồi xuống. Sau hôm cắm trại ở khách sạn, tình cảm mình và em gia sư vui vẻ lắm. Mình buồn cười về cái chữ mềm mại em nói về bánh, mình thấy em mua vài cái bánh bông lan nho nhỏ cho mình, thêm 2 li trà sữa. Thế đủ thành buổi hẹn hò thú vị. 
- ‘có thứ tuyệt cú mèo hơn’, mình nói, em nhìn mình tò mò
- ‘gì hả anh què’, em nói với mình rồi cười
- ‘hôn, cứ hôn là anh thấy tuyệt nhất’, mình nói, càng ngày mình thấy mình càng dạn dĩ, nhiều thứ nói không biết ngại.
- ‘áh, bữa này ghê quá rồi, đứa nào dạy hư anh, em tới đốt nhà nó’, em ra bộ nghiêm trọng, chọc ghẹo mình. Mình buồn cười khi thấy nét mặt em
- ‘ăn thui’, mình giật lấy cái bánh ăn, mấy hôm nay ăn cháo thấy ngán rồi.
- ‘ăn đi heo’, em nói rồi lấy trà sữa uống. Mình và em chỉ uống trà sữa sô cô la, lần nào cũng uống và chưa đổi vị khác bao giờ
Mình đang ăn ngon lành và ngắm gió đùa giỡn tóc em, em thả nó mềm mại bay lất phất. Em ngắm mây trời, em nhìn gì đó rồi cười. Yêu đời lắm
- ‘anh T’, mình nghe tiếng gọi của ai ở xa xa, mình giật cả mình. Tiếng đó không phải của em gia sư mà của nhỏ Nhung. Mình chưa kịp nói cho em gia sư về sự hiện diện của nhỏ Nhung thì nhỏ đã xuất hiện, nhỏ Nhung với nhỏ H có đặc điểm chung là giống như là oan gia ngõ hẹp với mình.
Em gia sư cũng nhìn nhỏ Nhung đang đi lại chỗ mình, em cũng có vẻ hơi bất ngờ vì nhỏ Nhung.
- ‘em lên đó tìm anh mà ko thấy, nên đi tìm nè’, nhỏ nói như kiểu mình và nhỏ thân thiết lắm vậy, mình nghe nhỏ nói mà phát ngại với em gia sư. Nhỏ Nhung và em gia sư kịp nhìn nhau, mình bối rối
Mình chớp cơ hội nói ngay, mình ko muốn có hiểu lầm gì ở đây
- ‘giới thiệu với em đây là người yêu anh, tên Linh’, mình nói với nhỏ Nhung. Em gia sư lịch sự cười với nhỏ, nhưng mặt nhỏ đơ đơ. Nhỏ biết sự tồn tại của em gia sư, còn em gia sư thì không. Mình đang định dùng từ bạn gái, nhưng cân nhắc mình dùng từ người yêu cho chắc.
- ‘còn đây là Nhung, con gái của cô hai, sếp mẹ anh’, mình nói với em gia sư. Em gia sư rất nhanh nhẹn nói
- ‘chào Nhung’, em cười tươi lắm. Mình đang lo lắng ko biết cuộc gặp mặt tai hại này nhỏ Nhung có báo cáo lại cho mẹ mình không, sẽ phiền lắm nếu mẹ mình biết. 
- ‘ohm’, nhỏ Nhung đáp, không cười, mặt lạnh băng. Có lẽ nhỏ hơi quê, mình chẳng quan tâm, mình chỉ lo em gia sư nghĩ ngợi gì thôi.
- ‘mẹ anh kêu em tới chơi với anh cho vui đó’, nhỏ nói ranh mãnh, cười với mình. Mình bực mình rồi vì sợ em gia sư buồn, em biết rõ mẹ mình không thích em quen với mình, nhưng chưa ra mặt rõ ràng cấm đoán thôi.
- ‘cám ơn Nhung nha, mình bận học nên lâu lâu mới tới thăm ảnh được, có gì Nhung tới nói chuyện với ảnh cho vui’, em gia sư đáp lại, mình ngạc nhiên lắm, em cũng ko phải hiền, em chắc hiểu ý nhỏ Nhung nên đáp lại thế. Nhỏ Nhung sượng hẳn. Nhỏ đứng thêm lát rồi nói về. Có lẽ nhỏ khá tức.
Nhỏ Nhung đi khuất rồi thì em gia sư cầm trà sữa uống tiếp, mình đợi em nói gì đó. Nhưng em im lặng, mình nghĩ em giận, nên mình nói
- ‘nhỏ đó mẹ anh dẫn về nhà chơi’, mình nói, chẳng biết nói gì nhiều hơn
- ‘anh thích nó àh?’, em hỏi mình. Mình ngạc nhiên, tất nhiên là không rồi
- ‘điên àh, anh mắc gì thích nó’, mình nói bức xúc.
- ‘nó thích anh đó, sướng nha’, em gia sư nói làm mình bực mình luôn
- ‘em nói gì kì vậy, sướng gì sướng’, mình nói, muốn khẳng định với em là mình không có thích nhỏ.
- ‘em giỡn thui’, em nói rồi cười tươi. Mình thở phào nhẹ nhõm vì em chẳng có tỏ ra khó chịu hay buồn bực vì chuyện nhỏ Nhung. 
- ‘cấm giỡn thế’, mình nói. Chẳng muốn chuyện tình yêu của mình dính dáng tới nhỏ Nhung.
- ‘uhm, biết rồi, anh là của em, nên con nào đụng em đá chết’, em nói chuyện tỏ vẻ đanh đá. Mình cười khi em nói thế, ít nhất em không tỏ ra yếu đuối, dù mình tin em đủ tinh tế để nhận ra nhỏ Nhung là người mẹ mình làm mai cho mình, nhưng em không quan tâm lắm.
- ‘em dữ quá, nhưng anh thích’, mình nói. Hai đứa mình tiếp tục ăn bánh và đùa giỡn. Em gia sư cười suốt, em vui lắm
Ở em có hai trạng thái mình nhận ra giữa rất nhiều trạng thái của em
+ em hay cười nhiều, khi em vui
+ em hay cười thật nhiều, khi em bất ổn.
Hôm nay em gia sư chỉ cười nhiều, có lẽ em có lăn tăn, nhưng em vui.

Trưa hôm ấy sau khi em gia sư về, mình cũng lên nhà. Sau đó thì mẹ mình về, mình đang lo lắng ko biết mẹ sẽ tỏ thái độ như thế nào, nhỏ Nhung ko khéo đã nói hết cho mẹ nghe. Nhưng mẹ mình chẳng tỏ thái độ gì, mẹ mình vẫn vui vẻ và thoải mái, mẹ mình vừa ăn cơm vừa hỏi mình mấy thứ lặt vặt như mọi ngày. Mấy hôm nay vì gãy tay nên mình chẳng phải rửa chén. Mẹ mình làm hết.

Tại mẹ mình không nói hay nhỏ Nhung chưa kịp méc. Mình kệ, tới đâu tới, trước sau gì cũng phải nói chuyện rõ ràng mà.

Ngày thứ năm trôi qua khá êm ả, mình và em gia sư nhắn tin, mình cũng hẹn là qua tuần mình đi tới trung tâm gia sư. Giờ mong mình khỏe nhanh để đi làm, rồi trở lại cuộc sống bình thường.

Tình cảm của mình và em gia sư ngày càng gắn bó và đang theo chiều hướng tốt đẹp. Mình biết là nhiều phong ba chờ mình, nhưng vui được ngày nào mình sẽ vui, sẽ tận hưởng hạnh phúc. Tay mình gãy và đó là cơ hội để mình và em hiểu nhau hơn

Mình nhớ tới lời bài hát mà mấy hôm nay mình nghe, bài hát ở trong khách sạn em mở lên cho mình nghe
‘ Dù bước tới không lùi thì đó cũng là hạnh phúc’. Khi yêu đơn thuần thế thôi, dù thiệt thòi thì còn được yêu cũng cam tâm. Ngay cả không còn đường để lùi. Càng nghe càng thấy tình cảm của cô gái trong bài hát rất nhiều. 
__________________
PQM
-------------
Update ngày 17/08/2012: thứ sáu :ngày thứ 19 yêu nhauSáng hôm thứ sau mọi thứ vẫn bình thường, vẫn tin nhắn mỗi sáng của em gia sư, mình vẫn thấy yêu đời, hôm nay em gia sư tới dạy. Mình định tối nay kể cho em gia sư về việc qua tuần mình đi nhận lớp dạy lèm, mình sẽ hòi ý kiến em gia sư. Mình đang rất lạc quan tin vào cuộc sống phía trước, có tình yêu tuyệt đẹp và cố gắng làm việc. 
Mình làm sao mà biết, thực ra mình không thể ở yên với những chuyện mình chưa giải quyết, vừa thấy chút nắng lại là mưa dai dẳng. Mình tự dưng thắc mắc không hiểu sao em gia sư thích mưa như thế, ấm ướt và khó chịu. Em nói là tâm trạng em giống mưa, từ ngày đó mình cũng hay để ý tới mưa để mình hiểu tâm trạng em.

Cả ngày thứ sáu mọi thứ vẫn bình thường như đúng lẽ của nó.
Buối chiều hôm đó trời mưa, tầm tã, mưa đến ngập cả đường. Mình ở nhà và đợi em gia sư tới dạy, mẹ mình cũng đã về. Hơn 7h, mình cũng chẳna thấy thằng em mình ngồi đợi, cũng chẳng thấy em gia sư tới dạy, mình ngạc nhiên lắm. Mình biết đã có biến cố, nhưng vấn đề là sao em gia sư chẳng nói 1 lời gì với mình. Mình ra phòng ngoài thấy mẹ mình và thằng em đang coi ti vi, mình nghĩ chắc tối nay em gia sư nghỉ, nhưng em có nói gì đâu. Mình nghĩ tới giả thuyết mẹ mình cho em gia sư nghỉ. Mình thấy thất vọng tràn trề về mẹ mình, dù mình chưa rõ thực hư

Mẹ mình hình như biết mình đang đợi em gia sư, vừa nhìn thấy mình chạy ra ngoài phòng, mình chưa kịp hỏi thì mẹ nói
- ‘mẹ cho nghỉ rồi’, mẹ mình trả lời lạnh lùng. Mình nhìn mẹ, chẳng nói gì, mình biết nói gì cũng chẳng có kết quả. Mình bỏ vào phòng. Em gia sư có tội gì? mình muốn hét lên với mẹ, nhưng còn thằng em mình ngồi đó. Mẹ mình chẳng lẽ không thấy là con người đó đáng thương tới mức nào. 
Mình đã lường tới lúc mẹ mình cho em gia sư nghỉ việc,nhưng khi gặp mình vẫn thấy thất vọng. Em dạy tốt, chính cô giáo chủ nhiệm của thằng em cũng công nhận là nó học tốt hơn. Chẳng có lí do gì mà mẹ cho em nghỉ. Mình chẳng biết mẹ nói gì với em, vì em còn 1 nửa tháng lương nên chắc có thể mẹ mình gọi em ra đâu đó và nói chuyện rồi đưa tiền. Mình ngu ngốc chẳng biết gì. Chắc là tại con nhỏ Nhung bép xép, mình khó chịu lắm. Bao nhiêu thứ cứ đổ dồn, em gia sư chắc buồn lắm nên em chẳng nói gì cho mình, mình hiểu tâm trạng đó dù mình chưa trải qua. Sao cuôc sống bất công quá mức với em gia sư.

Mình đóng cửa phòng, mình lấy điện thoại gọi cho em gia sư. Mình lo sợ em vì mẹ mình quá nghiêm khác mà em chạy xa khỏi mình, 1 thằng không có gì mà mẹ thì cấm đoán, mình sợ em không có lí do gì ở bên mình nữa. Mình sợ em không bắt máy

Sau nhiều hồi chuông, như mình đoán, em không bắt máy. Mình hồi hộp lo sợ gọi lại lần nữa, vừa gọi vừa cầu trời phật cho em bắt máy, nếu không mình sắp phát điên vì lo lắng. Mình không trách em không gọi cho mình mà mình chỉ thấy buồn, vì mình vô dụng chẳng làm được gì
- ‘alo, em nghe’, mình nghe tiếng em, mình mừng rơn. Ít gì em cũng bắt máy
- ‘em ở đâu? sao ko nói anh biết’, mình nói gần như hét
- ‘em ở nhà mà, nãy đang tắm, em chưa kịp nói mà’, em trả lời thản nhiên. Sao em phải cố tỏ ra bình thường thế, mình tin chắc mẹ mình đã nói gì rồi, em cứ khóc, cứ chửi cứ oán giận vì cái oan ức em phải nhận. Đâu cần phải bình thản như thế
- ‘giờ anh qua gặp em nha’, mình nói, ở nhà chắc điên quá. Mình như lửa đốt, thấy bất an kinh khủng
- ‘thôi, em ở nhà học bài, không sao đâu, mai gặp’, em nói cố gắng trấn an mình, và mình ngu ngốc tin là em không sao. Mình cũng cân nhắc việc mình chống đối mẹ, mẹ càng làm khó em gia sư. Mình cố giữ bản thân bình tĩnh, sự việc tới mức này cũng không quay thời gian lại được. Mình phải nói rõ ràng với mẹ khi mình bình tĩnh trở lại
- ‘mai gặp nha, em mà chạy trốn, cỡ nào anh cũng lùng ra em’, mình nói chắc nịch. Mình nói mình, ráng trấn tĩnh, ráng trấn tĩnh. Cái cảm giác chán chường và lo sợ lan tràn khắp cơ thể mình, mình chỉ sợ em buông tay, mình sẽ rất khó nắm lấy bàn tay của con người đầy tổn thương đó, mình thương em mà tức mẹ mình đến phát khóc. Mình biết là yếu đuối, nhưng mình thấy em đáng thương lắm, em có tội lỗi gì mà đối xử như thế. Em cũng có lòng tự trọng và mình, con trai của mẹ, có tư cách gì đâu mà mẹ này nọ.
- ‘xì, anh nghĩ gì vậy, em làm gì phải chạy, em bám anh suốt đời, đào mỏ mà’, em lập lại lời nói đó, rồi cười, mình thấy đắng trong cổ họng, em cố đùa để trấn an mình, mình biết chứ.
- ‘uhm, cấm chạy anh nói rồi đó’, mình nhấn mạnh, cảm giác đó rất đáng sợ, khi sự im lặng của em cho mình biết em đang khổ sở lắm.
- ‘biết rồi, em học bài, anh nghỉ đi, mai gặp’, em nói. Mình nói thêm mấy câu rồi tắt máy, tâm trạng mình khó chịu như phát hỏa, mình bực mình lắm, sao ko thể để mình yên ổn 1 chút. Có nhất thiết phải cấm đoán đến như thế vậy?

Mình ko mở cửa phòng lần nào , mình cần trấn tĩnh ko thôi mình sẽ gào thét, đập phá vì tức tối, vì uất ức dùm, mình nhắn tin liên tục với em gia sư. Mình sợ chỉ lơ là chút là em sẽ chạy mất.

Con người luôn có cách để làm tổn thương nhau.

Từ khóa : Say nắng gia sư của em trai : Ngày 16-17/8
Cùng Chuyên Mục

Thông Tin Lên đầu trang Top