Say nắng gia sư của em trai : Ngày 1/9
Tác giả : wuwu123
Ngày 1/9/2012: thứ bảy, ngày thứ 34 yêu nhau
Về cái việc 49 ngày coi như là đã lật bài, chẳng còn là bí ẩn hay hi vọng nó không xảy ra nữa. Chỉ là từ bây giờ cố gắng để có cái kết quả tốt nhất có thể. Có nhiều người nói cũng rất đúng, yêu thôi không đủ và cuộc sống đâu chỉ có tình yêu. Nhưng có những người vì lỡ tay lạc mất người mình yêu mà ân hận cả đời. Mình là con người có trái tim làm bằng thịt và máu ,nó biết đập biết yêu và biết đau. Em ngủ ngoan trong lòng mình suốt hôm qua, mình nghe tiếng em thở nhè nhẹ trong yên bình và mình biết nhiêu đó với mình là đủ
…
Sáng thứ bảy mình vẫn đi học bình thường, em gia sư đã hẹn là hôm nay chở mình đi học. Mình thức dậy thì như mọi ngày có tin nhắn của em gia sư : ‘Dậy đi ngủ như heo’ thêm đó là 1 tin nhắn của nhỏ Nhung xin lỗi mình. Mình không quan tâm tới nhỏ Nhung vì dù gì mình cũng biết con người thật của nhỏ nhưng mình thấy nhỏ dây dưa và mình có chút tò mò sao nhỏ lại phải như thế thay vì chuyện đã vỡ lỡ và đã qua rồi. Mình tin nhỏ là 1 phần trong sự sắp đặt của ai đó. Hơi đa cảm nhưng mình nghi ngờ như thế.
Sáng nay trời nắng trong vắt, dạo này thường xuyên dậy sớm nên riết cũng quen, tâm trạng trong mình ở buổi sáng nay là hơi bàng hoàng vì những chuyện hôm qua. Mọi thứ lằng nhằng và kịch tới mức mình nghĩ đó là giấc mơ. Dù nhiều lần chuẩn bị tinh thần cho việc 49 ngày nhưng mà lời chính miệng em gia sư nói mình vẫn còn bất ngờ, nhiều ng cho đó là bi kịch nhưng riêng đối với mình đó là chuyện tốt chỉ là bất ngờ và mình tin có chuyện gì xảy ra trước đó khiến em gia sư hành động như thế. Mình nhớ rõ cái ánh mắt em nhìn mình dù em cố tỏ ra lạnh lùng hay đóng băng mọi thứ nhưng mình nhìn ra trong đôi mắt em chút thảng thốt vì sự lạnh buốt hay tìm mãi cũng ko ra lí do để bản thân không đau lòng. D,HA, C… từng người từng người đều góp phần vào cuộc đời của em gia sư và tác động, nhiều và ít hay ai hơn ai, con gái dù lạnh lùng tới nhường nào thì cũng luôn cần 1 chỗ dựa . Đời ko là mơ và cái gọi là thế gian cứ thế đẩy ta đi, đi mãi đi mãi muốn quay lại cũng khó. Em gia sư làm cho mình linh cảm như thế và mình mù quáng vẫn muốn dùng tình yêu của mình làm những vết thương trong em khép miệng và thôi rỉ máu.
- ‘tới trễ 10p’, mình cười nói khi thấy em, lần đầu tiên thấy em đi trễ như thế. Không biết là ngủ quên hay có chuyện gì
- ‘bấm h hả T ế vợ?’, em cười tươi hỏi mình. Môi em tô màu cam và cái quần bó cũng màu cam rất hợp với cái áo màu trắng phom rộng. Nhìn em rất bắt mắt và đáng yêu.
- ‘ngủ cho cố vô’, mình nói giọng chọc tức em, vì lâu lắm mình mới có cơ hội như thế này. Mọi lần em quá đúng giờ , quá chỉn chu và em luôn là người chọc ghẹo mình. Đợi em mà mình chỉ thấy vui, cảm giác yêu cũng hình như thể hiện qua điều đó
- ‘ngủ đâu mà ngủ’, em nói nhẹ, đội nón cho mình và bắt đầu cho xe chạy. Chẳng biết sao theo lẽ là khi em gia sư nói ra những lời ấy mọi thứ đã trở nên phần nào ngượng ngập nhưng em gia sư vẫn bình thường, mình và em như mọi ngày như giữa cả hai có định ước ngầm là từ giờ chỉ yêu thôi. Tự dưng trong mình là cảm giác trong trẻo và êm ái. Cảm giác yêu làm mình thấy dễ chịu
- ‘chứ em làm gì đi trễ’, mình hỏi em không biết có chuyện gì, vì mặt em tỉnh bơ không đối đáp hay cãi ngang như nhiều lần, mọi lần là em sẽ nói cố vì em ít khi nào chịu thua lắm mà.
- ‘em đi rồi phải vòng lại đó’, em nói, mình ngồi sau ôm em thật chặt. Từ ngày ngồi sau em và ôm mình đâm ra nghiện, cứ ôm và chẳng hề lo sợ người ta dòm ngó nhiều
- ‘em quên gì àh?’, mình hỏi em gia sư.
- ‘uhm,đi 1 hồi mới biết quên mặc áo, phải về mặc, hahaha’, em nói và cười haha, mình ko thể tưởng em dám nói như thế, mình nghĩ mình chọc em ai dè em chọc lại mình
- ‘thấy gớm ko?’, mình cười nói.
- ‘em đi trễ vì D đứng lằng nhằng’, em nói nhỏ chậm, em nói thật với mình như thế chứng tỏ là sau khi nói thẳng vụ 49 ngày thì hình như mọi thứ đã dễ dàng hơn khi nói ra.
- ‘nó làm gì?’, mình hỏi, nghe tới tên thằng D là mình thấy hơi bực mình. Mình ko ưa nó còn hơn cả HA và C
- ‘thì D nói mấy thứ, ko quan trọng lắm đâu’, em gia sư bình thản trả lời. Mình nghĩ chắc lại là yêu đương gì đấy.
- ‘nó nói yêu đương gì nữa ak’, mình hỏi, vẫn ôm em trong tay
- ‘không, nó hỏi thăm bình thường thôi, kêu là đi tập thể dục ngang qua nhà’, em gia sư nói. Cả mình và em đều biết ko phải là đơn giản như thế
- ‘kệ nó đi’, mình nói dù tò mò nhưng mình biết sáng này cái tò mò của mình chẳng thể đi tới đâu và thời gian ngắn ngủi còn lại mình chẳng muốn để bận tâm tới những thứ loạn xạ ko liên quan.
Mình và em sáng nay mua 2 ổ bánh mì. Một bánh mì thịt cho mình và 1 bánh mì trứng cho em gia sư. Mình và em tắp vào lề đường ngay chỗ trường mình ngồi ăn và nhìn xe qua lại. Nhìn ra phía bên ngoài dòng xe đang chạy qua lại, tấp nập lắm. cuộc sống vẫn luôn tiếp tục dù có như thế nào chăng nữa. Em ngồi cạnh mình nhai liên tục ổ bánh mì, em khi nào cũng ăn rất ngon lành. Bên trên trời đang giăng những tia nắng ấm và âm thanh cuộc sống khiến mình dễ chịu lắm.
…
Mình vào trường học và em gia sư chạy đi về. Sáng thứ bảy em gia sư ko học. Sáng này vui nên thấy dễ chịu, thằng bạn người gốc bắc nói liên thiên về chuyện cua nhỏ cùng trường, nó nói mà mình cười đau cả ruột. Kì thực cái kiểu nhây nhây của nó rất hiếm gặp nhưng càng nhây càng vui. Có lần mình chở nó đi mua mấy thứ đồ, đứng ở đèn xanh đèn đỏ thì kế bên chỗ mình có 2 em đi xe chung. Thằng bạn mình nhìn và phán liền
- ‘nhỏ đó đít bự đã quá mày’, nó nói to làm mình phát ngượng với người ta, thằng bạn mình chắc hơi hố nhưng với bản tính của nó nó tỏ ra bình thường. Khi mà 2 em ấy đưa mắt qua nhìn tỏ vẻ như nhìn 2 thằng mất nết. Mình ngại hết sức
- ‘nó nhìn mày kìa’, mình nói, lúc đó mình quê lắm rồi. Thế mà thằng bạn tỉnh bơ nói
- ‘nó nhìn kệ mẹ nó’, nó phán tỉnh bơ, mình ngại hết sức như muốn độn thổ, 2 em đó thì nhìn mình và thằng bạn bằng ánh mắt khinh bỉ. Từ đó có khi chở nó mà gặp đèn đỏ mình toàn đứng xa xa. Nó vậy đó, hơi thổ bỉ và bựa thôi rồi nhưng là thằng bạn chơi tốt lắm. Cái thằng bựa đó tự dưng sáng nay nói với mình 1 vài thứ nghe mơ hồ lắm. Mình đoán hình như nó đã đọc được chuyện mình viết, và cũng muốn cho mình lời khuyên.
…
Sau cái giờ học ngán ngẩm thì cũng tới giờ ra chơi, mình và mấy thằng bạn đi uống nước. Lúc nãy trong giờ học chị Q có gọi cho mình nhưng mình từ chối cuộc gọi vì ông thầy này hơi khó và ổng đã dặn là khi học tắt máy hay tắt chuông nên giờ giải lao mình gọi lại cho chị. Lâu lắm rồi ko thấy chị, dạo này chị cũng ko dính dáng tới chuyện mình và em gia sư sau cái bữa ăn ở nhà em gai sư cùng với HA. Hơi nghi ngại nhiều lắm nhưng cũng thoáng qua thôi
- ‘chị nghe nè T’, giọng chị nghe lanh lảnh trong điện thoại. Mình đã biết chị là ng khôn ngoan và chị luôn tỏ ra như thế ngay cả trong cách nói chuyện
- ‘dạ, nãy em đang học nên giờ em gọi lại , có chuyện gì không chị?’, mình hỏi chị
- ‘àh, lâu ngày hỏi thăm em thôi’, chị cười nói vui vẻ lắm, mình rõ là chẳng có chị nào đủ rảnh để mà hỏi thăm thằng như mình vì không có lí do gì. Mình chưa kịp nói gì thì chị nói liền theo
- ‘nghe nói em quen Linh mà chị chưa có dịp nói chuyện’, chị cười nói rất linh hoạt
- ‘dạ, chị dạo này sao rồi?’, mình hỏi chị, thấy hơi kịch nhưng mình hỏi thế
- ‘chị khỏe àh, mà hôm nay em rảnh ko. Gặp chị chút’, chị hỏi mình, mình nghe thấy mùi có chuyện nhưng mình ko chắc là gì, cũng ko biết nên đi không. Dù gì chị Q cũng là chị của em gia sư và không giống như những ng khác, mình đang cố gắng giúp mối quan hệ giữa chị Q và em gia sư tốt đẹp hơn. Giữa họ có những hiểu lầm nên dẫn ra như thế. Cùng chung giọt máu thì chẳng lẽ mãi mãi đối đầu nhau
- ‘dạ, khi nào chị?’, mình hỏi chị
- ‘tối em rảnh ko?’, chị hỏi
- ‘dạ rảnh’,mình nói , tối hôm nay mình free. Đi gặp chị xem chị nói gì? Tất nhiên là mình sẽ nói với em gia sư nhưng mình ko biết chuyện sẽ theo hướng nào và chẳng lẽ ngẫu nhiên muốn gặp mình vì mình quen với em gái chị.
- ‘oh, 7h tối nha, chị đi làm về, địa chỉ chị nhắn cho ha’, chị nói sau đó mình và chị nói vài thứ linh tinh rồi cúp máy.
Hơi lăn tăn 1 chút, chị là người khôn ngoan và vì có lí do vì những hiểu lầm mà C gây ra nên chị trở nên nham hiểm và có vẻ hận thù. Trong lòng chị có mối thắt lớn và do đó nên chị đâm ra ghét em gia sư. Mình chẳng thể làm gì nhiều nhưng mình muốn gỡ mối thắt đó, vì mình nghi ngờ những mối thắt trong chuyện này có liên quan tới chị
…
- ‘nãy chị Q gọi anh đó’, mình nói khi giờ ra về và em gia sư tới đón mình, em gia sư không mang áo khoác, môi em vẫn màu cam.
- ‘ủa, vậy hả, gọi chi?’, em hỏi , hơi chau mày lại. Giữa chị em họ có khoảng cách dài
- ‘chị rủ anh tối nay đi uống nước, nói có chuyện nói’, mình nói và để ý thái độ em gia sư thấy em hơi khó chịu thì phải
- ‘mấy h anh đi?’, em hỏi mình. Mình chưa nói mình có đi không thế mà em cũng biết là mình sẽ đi
- ‘thì chị Q hẹn 7h, em đi chung đi’, mình nói với em. Tự dưng thấy mình hơi vớ vẩn khi nhận gặp chị Q, nhưng ko đi cũng ko ổn
- ‘thôi, chị Q muốn nói chuyện với anh thì anh đi đi, tối em ở nhà học bài’, em nói giọng vui vẻ bình thường hay em tỏ ra thế.
- ‘em biết chị Q nói gì hả?’, mình hỏi em, sự bình thản của em khiến mình thấy hơi bất an
- ‘uhm, nhưng anh cứ nghe đi , trước sau gì cũng nghe mà’, em nói. Câu chuyện giữa mình và em gia sư càng trở nên khó hiểu, biết em đã chuẩn bị tinh thần cho mọi thứ. Nhưng mọi thứ cứ xoay vần mãi.
- ‘anh muốn nghe em nói, nói đi’, mình nói vì mình nghĩ chỉ cần lời em nói, mình nhất định tin.
- ‘em biết gì đâu nói’, em trả lời tỉnh queo và cho xe chạy nhanh.
- ‘mới nói biết h nói ko biết’, mình vặn lại liền , mình biết em biết rõ hơn ai hết những thứ chị Q sắp nói như thể chuyện này từng xảy ra trước đây
- ‘thứ em có thể nói bây giờ là 1 thứ duy nhất’, em nói, nghe trong giọng nói tiếng nhỏ nhẹ trầm đục nhiều cảm xúc lắm
- ‘em là con chó, con đĩ nhưng em yêu anh’, mình ko thể ngờ là em sẽ nói những lời như thế. Nghe đau lòng như ai cắt vào, hẳn là em đang bế tắc nhiều lắm. Tới mức tuyệt vọng. Mình từng nghe những lời chua cay nói về em như thế nhưng lần này là từ chính miệng em. Cảm giác như ai đó đang tâm cào xé nát bét mọi thứ, lời em nói phả vào tiếng xe cộ ban trưa, thế mà nghe nó não nề. Mình câm lặng chẳng còn tìm đủ từ để nói, để em hiểu với mình em ko bao giờ là ng như thế dù em có xác nhận hay cả thế giới xác nhận điều đó.
- ‘em thấy nắng ko?’, mình hỏi. Em gật đầu
- ‘với anh em là nắng, là mưa và là mọi thứ, vậy thôi’, mình nói. Thấy kì thực vụng về lắm, lời lẽ trong mình đóng băng vì những lời em nói rồi. Nghe đau lắm. Mình hiểu em quá tổn thương, quá bi kịch và mình chưa từng nói quá lên. Người ta nói em lăng nhăng, điên khùng khi cố gắng làm quá mọi thứ, nhưng ng ta chưa từng nghĩ cho em là sao em lại trở nên như thế. Mình biết em ko hề muốn, chỉ vậy thôi.
…
Chở mình về nhà tới chỗ bậc đá thì cũng hơn 11h30 trưa, mình chẳng thấy được mặt em hết vì em đeo khẩu trang, mình chỉ choàng người tới ôm em thật chặt và em chạy đi mất. Mọi thứ dần dần mở ra
…
Trưa đó mẹ mình nói với mình về ba mình. Mẹ nói ba sắp làm đám cưới. Mình từng nghe phong phanh là ba có người yêu nhưng mình chưa từng nghĩ ba lấy vợ ở tuổi này. Theo mình thì vợ sắp cưới của ba chưa từng lấy chồng, đó là người phụ nữ trẻ độ 30 thôi. Mẹ mình trút vào lời nói những lời nghe lạnh tanh khi nói về việc ba sẽ lấy vợ. Mình tin chắc mẹ mình có đau, có ngỡ ngàng vì dù chẳng còn là gì nhưng nghe tin ấy không khỏi shock. Ai ở trong tình cảnh như mình sẽ hiểu là chẳng biết nên vui hay nên buồn. Ba mình lấy vợ mình ko phản đối nhưng mẹ mình chưa có ai và mình sợ mẹ cô đơn. Mình rõ ràng biết là giữa ba và mẹ ko thể quay lại với nhau và dù bất hiếu nhưng mình chưa từng hi vọng họ quay lại . Chỉ là trong mình ở buổi trưa hôm ấy là cảm giác hỗn tạp, hơi chông chênh. Vậy mới thấy có môn đăng hộ đối, có phù hợp mức nào thì cũng ko thể ngờ sự tan vỡ. Sự tan vỡ là thứ đáng sợ, len lỏi len lỏi từ những thứ nhỏ bé nhất nên đừng quá lo lắng sẽ ra sao về cái ngày mai ấy.
…
Tối đó mình đi gặp chị Q, biết mình gãy tay nên chị hẹn quán ngay phía ngoài chung cư nhà mình. Vì quán gần nên mình đi bộ và cũng tới nơi, ngày hôm nay có nhiều chuyện đến với mình và trong tâm thức của mình có cảm giác chẳng còn ngán thứ gì.
Quán cà phê này không đẹp, nó chật kín bàn ghế và thứ âm thanh xình xịch hỗn tạp nghe đến nhức đầu. Giọng cô ca sĩ hát chua loét làm mình nghe phát nản. Mình vào quán và chẳng thấy chị Q đâu, gọi điện thì chị nói chị đang tới. Không giống em gia sư, chị Q đi trễ tới nửa tiếng đồng hồ. Mình ngồi đợi, chơi game cùng tiếng nhạc dở tệ như cực hình.
- ‘chào cưng, đường kẹt xe quá’, chị nói và ngồi ngay xuống ghế, mình cười khi thấy chị cười
- ‘dạ’, mình đáp. Mình không nghĩ ở khu nhà mình giờ này có kẹt xe. Nhưng chắc chị có việc. Chị Q gọi nước ra bắt đầu ngồi thở,có vẻ chị hơi mệt. Chị Q mặc bộ đồ rất xì tin và ko hợp với mặt chị lắm.
- ‘em quen Linh àh?’, chị hỏi mình, chị biết rõ thế mà cũng hỏi làm chi.
- ‘dạ’, mình cười nói.
- ‘chị gặp em muốn nói 1 chuyện, chị biết là hơi sớm để nói những lời này’, chị nói e dè cân nhắc. Mình hơi ngạc nhiên chút.
- ‘dạ, chị cứ nói’, mình nói tỏ ra vẻ thoải mái và nghiêm túc. Chị Q đưa tay vuốt lại mái tóc uốn xoăn và nhấp ngụm nước trà. Mình nhớ lại những thứ chị từng nói, những hành động chị từng làm. Chúng luôn đối nghịch nhau và khi này khi khác
- ‘chị mong em đối xử tốt với Linh, nó khổ sở đủ rồi’, chị nói, mình biết khi dứt câu đó mắt mình mở to. Mình ko thể đủ thông minh để tưởng tượng chị sẽ nói những lời như thế. Mình lại thấy chị trong con ng khác và ko biết là có nên vui ko. Dù gì thì cũng ko phải chuyện xấu dù mình hoàn toàn ko hiểu động cơ của chị
- ‘dạ, em biết ạ’, mình nói dứt khoát. Mình có quyền hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp? Nhưng 49 ngày rồi chuyện này, chẳng lẽ lời nhỏ H từng nói là chị Q cũng biết về 49 ngày rồi là sai, vì nếu đúng ít gì chị cũng cảnh báo mình hay tìm cách nói gì đó ko hay.
- ‘chị với nó có nhiều thứ đáng tiếc xảy ra, nhưng suy lại thì đó vẫn là em chị. Hôm nay gặp em chị cân nhắc dữ lắm, tại trước đó em thấy chị với nó ở nhà xích mích nên chắc em cũng hiểu. chị nghĩ em biết nhiều thứ rồi nhưng chị chỉ muốn em đối xử tốt với nó’, mình nghe chị nói, nuốt từng lời,mình chính xác là quá ngạc nhiên. Giọng nói của chị nghe rõ nhưng mình ko nắm bắt đc cảm xúc trong diễn ra trong chị và mình hơi hoài nghi.
--------------
Về cái việc 49 ngày coi như là đã lật bài, chẳng còn là bí ẩn hay hi vọng nó không xảy ra nữa. Chỉ là từ bây giờ cố gắng để có cái kết quả tốt nhất có thể. Có nhiều người nói cũng rất đúng, yêu thôi không đủ và cuộc sống đâu chỉ có tình yêu. Nhưng có những người vì lỡ tay lạc mất người mình yêu mà ân hận cả đời. Mình là con người có trái tim làm bằng thịt và máu ,nó biết đập biết yêu và biết đau. Em ngủ ngoan trong lòng mình suốt hôm qua, mình nghe tiếng em thở nhè nhẹ trong yên bình và mình biết nhiêu đó với mình là đủ
…
Sáng thứ bảy mình vẫn đi học bình thường, em gia sư đã hẹn là hôm nay chở mình đi học. Mình thức dậy thì như mọi ngày có tin nhắn của em gia sư : ‘Dậy đi ngủ như heo’ thêm đó là 1 tin nhắn của nhỏ Nhung xin lỗi mình. Mình không quan tâm tới nhỏ Nhung vì dù gì mình cũng biết con người thật của nhỏ nhưng mình thấy nhỏ dây dưa và mình có chút tò mò sao nhỏ lại phải như thế thay vì chuyện đã vỡ lỡ và đã qua rồi. Mình tin nhỏ là 1 phần trong sự sắp đặt của ai đó. Hơi đa cảm nhưng mình nghi ngờ như thế.
Sáng nay trời nắng trong vắt, dạo này thường xuyên dậy sớm nên riết cũng quen, tâm trạng trong mình ở buổi sáng nay là hơi bàng hoàng vì những chuyện hôm qua. Mọi thứ lằng nhằng và kịch tới mức mình nghĩ đó là giấc mơ. Dù nhiều lần chuẩn bị tinh thần cho việc 49 ngày nhưng mà lời chính miệng em gia sư nói mình vẫn còn bất ngờ, nhiều ng cho đó là bi kịch nhưng riêng đối với mình đó là chuyện tốt chỉ là bất ngờ và mình tin có chuyện gì xảy ra trước đó khiến em gia sư hành động như thế. Mình nhớ rõ cái ánh mắt em nhìn mình dù em cố tỏ ra lạnh lùng hay đóng băng mọi thứ nhưng mình nhìn ra trong đôi mắt em chút thảng thốt vì sự lạnh buốt hay tìm mãi cũng ko ra lí do để bản thân không đau lòng. D,HA, C… từng người từng người đều góp phần vào cuộc đời của em gia sư và tác động, nhiều và ít hay ai hơn ai, con gái dù lạnh lùng tới nhường nào thì cũng luôn cần 1 chỗ dựa . Đời ko là mơ và cái gọi là thế gian cứ thế đẩy ta đi, đi mãi đi mãi muốn quay lại cũng khó. Em gia sư làm cho mình linh cảm như thế và mình mù quáng vẫn muốn dùng tình yêu của mình làm những vết thương trong em khép miệng và thôi rỉ máu.
- ‘tới trễ 10p’, mình cười nói khi thấy em, lần đầu tiên thấy em đi trễ như thế. Không biết là ngủ quên hay có chuyện gì
- ‘bấm h hả T ế vợ?’, em cười tươi hỏi mình. Môi em tô màu cam và cái quần bó cũng màu cam rất hợp với cái áo màu trắng phom rộng. Nhìn em rất bắt mắt và đáng yêu.
- ‘ngủ cho cố vô’, mình nói giọng chọc tức em, vì lâu lắm mình mới có cơ hội như thế này. Mọi lần em quá đúng giờ , quá chỉn chu và em luôn là người chọc ghẹo mình. Đợi em mà mình chỉ thấy vui, cảm giác yêu cũng hình như thể hiện qua điều đó
- ‘ngủ đâu mà ngủ’, em nói nhẹ, đội nón cho mình và bắt đầu cho xe chạy. Chẳng biết sao theo lẽ là khi em gia sư nói ra những lời ấy mọi thứ đã trở nên phần nào ngượng ngập nhưng em gia sư vẫn bình thường, mình và em như mọi ngày như giữa cả hai có định ước ngầm là từ giờ chỉ yêu thôi. Tự dưng trong mình là cảm giác trong trẻo và êm ái. Cảm giác yêu làm mình thấy dễ chịu
- ‘chứ em làm gì đi trễ’, mình hỏi em không biết có chuyện gì, vì mặt em tỉnh bơ không đối đáp hay cãi ngang như nhiều lần, mọi lần là em sẽ nói cố vì em ít khi nào chịu thua lắm mà.
- ‘em đi rồi phải vòng lại đó’, em nói, mình ngồi sau ôm em thật chặt. Từ ngày ngồi sau em và ôm mình đâm ra nghiện, cứ ôm và chẳng hề lo sợ người ta dòm ngó nhiều
- ‘em quên gì àh?’, mình hỏi em gia sư.
- ‘uhm,đi 1 hồi mới biết quên mặc áo, phải về mặc, hahaha’, em nói và cười haha, mình ko thể tưởng em dám nói như thế, mình nghĩ mình chọc em ai dè em chọc lại mình
- ‘thấy gớm ko?’, mình cười nói.
- ‘em đi trễ vì D đứng lằng nhằng’, em nói nhỏ chậm, em nói thật với mình như thế chứng tỏ là sau khi nói thẳng vụ 49 ngày thì hình như mọi thứ đã dễ dàng hơn khi nói ra.
- ‘nó làm gì?’, mình hỏi, nghe tới tên thằng D là mình thấy hơi bực mình. Mình ko ưa nó còn hơn cả HA và C
- ‘thì D nói mấy thứ, ko quan trọng lắm đâu’, em gia sư bình thản trả lời. Mình nghĩ chắc lại là yêu đương gì đấy.
- ‘nó nói yêu đương gì nữa ak’, mình hỏi, vẫn ôm em trong tay
- ‘không, nó hỏi thăm bình thường thôi, kêu là đi tập thể dục ngang qua nhà’, em gia sư nói. Cả mình và em đều biết ko phải là đơn giản như thế
- ‘kệ nó đi’, mình nói dù tò mò nhưng mình biết sáng này cái tò mò của mình chẳng thể đi tới đâu và thời gian ngắn ngủi còn lại mình chẳng muốn để bận tâm tới những thứ loạn xạ ko liên quan.
Mình và em sáng nay mua 2 ổ bánh mì. Một bánh mì thịt cho mình và 1 bánh mì trứng cho em gia sư. Mình và em tắp vào lề đường ngay chỗ trường mình ngồi ăn và nhìn xe qua lại. Nhìn ra phía bên ngoài dòng xe đang chạy qua lại, tấp nập lắm. cuộc sống vẫn luôn tiếp tục dù có như thế nào chăng nữa. Em ngồi cạnh mình nhai liên tục ổ bánh mì, em khi nào cũng ăn rất ngon lành. Bên trên trời đang giăng những tia nắng ấm và âm thanh cuộc sống khiến mình dễ chịu lắm.
…
Mình vào trường học và em gia sư chạy đi về. Sáng thứ bảy em gia sư ko học. Sáng này vui nên thấy dễ chịu, thằng bạn người gốc bắc nói liên thiên về chuyện cua nhỏ cùng trường, nó nói mà mình cười đau cả ruột. Kì thực cái kiểu nhây nhây của nó rất hiếm gặp nhưng càng nhây càng vui. Có lần mình chở nó đi mua mấy thứ đồ, đứng ở đèn xanh đèn đỏ thì kế bên chỗ mình có 2 em đi xe chung. Thằng bạn mình nhìn và phán liền
- ‘nhỏ đó đít bự đã quá mày’, nó nói to làm mình phát ngượng với người ta, thằng bạn mình chắc hơi hố nhưng với bản tính của nó nó tỏ ra bình thường. Khi mà 2 em ấy đưa mắt qua nhìn tỏ vẻ như nhìn 2 thằng mất nết. Mình ngại hết sức
- ‘nó nhìn mày kìa’, mình nói, lúc đó mình quê lắm rồi. Thế mà thằng bạn tỉnh bơ nói
- ‘nó nhìn kệ mẹ nó’, nó phán tỉnh bơ, mình ngại hết sức như muốn độn thổ, 2 em đó thì nhìn mình và thằng bạn bằng ánh mắt khinh bỉ. Từ đó có khi chở nó mà gặp đèn đỏ mình toàn đứng xa xa. Nó vậy đó, hơi thổ bỉ và bựa thôi rồi nhưng là thằng bạn chơi tốt lắm. Cái thằng bựa đó tự dưng sáng nay nói với mình 1 vài thứ nghe mơ hồ lắm. Mình đoán hình như nó đã đọc được chuyện mình viết, và cũng muốn cho mình lời khuyên.
…
Sau cái giờ học ngán ngẩm thì cũng tới giờ ra chơi, mình và mấy thằng bạn đi uống nước. Lúc nãy trong giờ học chị Q có gọi cho mình nhưng mình từ chối cuộc gọi vì ông thầy này hơi khó và ổng đã dặn là khi học tắt máy hay tắt chuông nên giờ giải lao mình gọi lại cho chị. Lâu lắm rồi ko thấy chị, dạo này chị cũng ko dính dáng tới chuyện mình và em gia sư sau cái bữa ăn ở nhà em gai sư cùng với HA. Hơi nghi ngại nhiều lắm nhưng cũng thoáng qua thôi
- ‘chị nghe nè T’, giọng chị nghe lanh lảnh trong điện thoại. Mình đã biết chị là ng khôn ngoan và chị luôn tỏ ra như thế ngay cả trong cách nói chuyện
- ‘dạ, nãy em đang học nên giờ em gọi lại , có chuyện gì không chị?’, mình hỏi chị
- ‘àh, lâu ngày hỏi thăm em thôi’, chị cười nói vui vẻ lắm, mình rõ là chẳng có chị nào đủ rảnh để mà hỏi thăm thằng như mình vì không có lí do gì. Mình chưa kịp nói gì thì chị nói liền theo
- ‘nghe nói em quen Linh mà chị chưa có dịp nói chuyện’, chị cười nói rất linh hoạt
- ‘dạ, chị dạo này sao rồi?’, mình hỏi chị, thấy hơi kịch nhưng mình hỏi thế
- ‘chị khỏe àh, mà hôm nay em rảnh ko. Gặp chị chút’, chị hỏi mình, mình nghe thấy mùi có chuyện nhưng mình ko chắc là gì, cũng ko biết nên đi không. Dù gì chị Q cũng là chị của em gia sư và không giống như những ng khác, mình đang cố gắng giúp mối quan hệ giữa chị Q và em gia sư tốt đẹp hơn. Giữa họ có những hiểu lầm nên dẫn ra như thế. Cùng chung giọt máu thì chẳng lẽ mãi mãi đối đầu nhau
- ‘dạ, khi nào chị?’, mình hỏi chị
- ‘tối em rảnh ko?’, chị hỏi
- ‘dạ rảnh’,mình nói , tối hôm nay mình free. Đi gặp chị xem chị nói gì? Tất nhiên là mình sẽ nói với em gia sư nhưng mình ko biết chuyện sẽ theo hướng nào và chẳng lẽ ngẫu nhiên muốn gặp mình vì mình quen với em gái chị.
- ‘oh, 7h tối nha, chị đi làm về, địa chỉ chị nhắn cho ha’, chị nói sau đó mình và chị nói vài thứ linh tinh rồi cúp máy.
Hơi lăn tăn 1 chút, chị là người khôn ngoan và vì có lí do vì những hiểu lầm mà C gây ra nên chị trở nên nham hiểm và có vẻ hận thù. Trong lòng chị có mối thắt lớn và do đó nên chị đâm ra ghét em gia sư. Mình chẳng thể làm gì nhiều nhưng mình muốn gỡ mối thắt đó, vì mình nghi ngờ những mối thắt trong chuyện này có liên quan tới chị
…
- ‘nãy chị Q gọi anh đó’, mình nói khi giờ ra về và em gia sư tới đón mình, em gia sư không mang áo khoác, môi em vẫn màu cam.
- ‘ủa, vậy hả, gọi chi?’, em hỏi , hơi chau mày lại. Giữa chị em họ có khoảng cách dài
- ‘chị rủ anh tối nay đi uống nước, nói có chuyện nói’, mình nói và để ý thái độ em gia sư thấy em hơi khó chịu thì phải
- ‘mấy h anh đi?’, em hỏi mình. Mình chưa nói mình có đi không thế mà em cũng biết là mình sẽ đi
- ‘thì chị Q hẹn 7h, em đi chung đi’, mình nói với em. Tự dưng thấy mình hơi vớ vẩn khi nhận gặp chị Q, nhưng ko đi cũng ko ổn
- ‘thôi, chị Q muốn nói chuyện với anh thì anh đi đi, tối em ở nhà học bài’, em nói giọng vui vẻ bình thường hay em tỏ ra thế.
- ‘em biết chị Q nói gì hả?’, mình hỏi em, sự bình thản của em khiến mình thấy hơi bất an
- ‘uhm, nhưng anh cứ nghe đi , trước sau gì cũng nghe mà’, em nói. Câu chuyện giữa mình và em gia sư càng trở nên khó hiểu, biết em đã chuẩn bị tinh thần cho mọi thứ. Nhưng mọi thứ cứ xoay vần mãi.
- ‘anh muốn nghe em nói, nói đi’, mình nói vì mình nghĩ chỉ cần lời em nói, mình nhất định tin.
- ‘em biết gì đâu nói’, em trả lời tỉnh queo và cho xe chạy nhanh.
- ‘mới nói biết h nói ko biết’, mình vặn lại liền , mình biết em biết rõ hơn ai hết những thứ chị Q sắp nói như thể chuyện này từng xảy ra trước đây
- ‘thứ em có thể nói bây giờ là 1 thứ duy nhất’, em nói, nghe trong giọng nói tiếng nhỏ nhẹ trầm đục nhiều cảm xúc lắm
- ‘em là con chó, con đĩ nhưng em yêu anh’, mình ko thể ngờ là em sẽ nói những lời như thế. Nghe đau lòng như ai cắt vào, hẳn là em đang bế tắc nhiều lắm. Tới mức tuyệt vọng. Mình từng nghe những lời chua cay nói về em như thế nhưng lần này là từ chính miệng em. Cảm giác như ai đó đang tâm cào xé nát bét mọi thứ, lời em nói phả vào tiếng xe cộ ban trưa, thế mà nghe nó não nề. Mình câm lặng chẳng còn tìm đủ từ để nói, để em hiểu với mình em ko bao giờ là ng như thế dù em có xác nhận hay cả thế giới xác nhận điều đó.
- ‘em thấy nắng ko?’, mình hỏi. Em gật đầu
- ‘với anh em là nắng, là mưa và là mọi thứ, vậy thôi’, mình nói. Thấy kì thực vụng về lắm, lời lẽ trong mình đóng băng vì những lời em nói rồi. Nghe đau lắm. Mình hiểu em quá tổn thương, quá bi kịch và mình chưa từng nói quá lên. Người ta nói em lăng nhăng, điên khùng khi cố gắng làm quá mọi thứ, nhưng ng ta chưa từng nghĩ cho em là sao em lại trở nên như thế. Mình biết em ko hề muốn, chỉ vậy thôi.
…
Chở mình về nhà tới chỗ bậc đá thì cũng hơn 11h30 trưa, mình chẳng thấy được mặt em hết vì em đeo khẩu trang, mình chỉ choàng người tới ôm em thật chặt và em chạy đi mất. Mọi thứ dần dần mở ra
…
Trưa đó mẹ mình nói với mình về ba mình. Mẹ nói ba sắp làm đám cưới. Mình từng nghe phong phanh là ba có người yêu nhưng mình chưa từng nghĩ ba lấy vợ ở tuổi này. Theo mình thì vợ sắp cưới của ba chưa từng lấy chồng, đó là người phụ nữ trẻ độ 30 thôi. Mẹ mình trút vào lời nói những lời nghe lạnh tanh khi nói về việc ba sẽ lấy vợ. Mình tin chắc mẹ mình có đau, có ngỡ ngàng vì dù chẳng còn là gì nhưng nghe tin ấy không khỏi shock. Ai ở trong tình cảnh như mình sẽ hiểu là chẳng biết nên vui hay nên buồn. Ba mình lấy vợ mình ko phản đối nhưng mẹ mình chưa có ai và mình sợ mẹ cô đơn. Mình rõ ràng biết là giữa ba và mẹ ko thể quay lại với nhau và dù bất hiếu nhưng mình chưa từng hi vọng họ quay lại . Chỉ là trong mình ở buổi trưa hôm ấy là cảm giác hỗn tạp, hơi chông chênh. Vậy mới thấy có môn đăng hộ đối, có phù hợp mức nào thì cũng ko thể ngờ sự tan vỡ. Sự tan vỡ là thứ đáng sợ, len lỏi len lỏi từ những thứ nhỏ bé nhất nên đừng quá lo lắng sẽ ra sao về cái ngày mai ấy.
…
Tối đó mình đi gặp chị Q, biết mình gãy tay nên chị hẹn quán ngay phía ngoài chung cư nhà mình. Vì quán gần nên mình đi bộ và cũng tới nơi, ngày hôm nay có nhiều chuyện đến với mình và trong tâm thức của mình có cảm giác chẳng còn ngán thứ gì.
Quán cà phê này không đẹp, nó chật kín bàn ghế và thứ âm thanh xình xịch hỗn tạp nghe đến nhức đầu. Giọng cô ca sĩ hát chua loét làm mình nghe phát nản. Mình vào quán và chẳng thấy chị Q đâu, gọi điện thì chị nói chị đang tới. Không giống em gia sư, chị Q đi trễ tới nửa tiếng đồng hồ. Mình ngồi đợi, chơi game cùng tiếng nhạc dở tệ như cực hình.
- ‘chào cưng, đường kẹt xe quá’, chị nói và ngồi ngay xuống ghế, mình cười khi thấy chị cười
- ‘dạ’, mình đáp. Mình không nghĩ ở khu nhà mình giờ này có kẹt xe. Nhưng chắc chị có việc. Chị Q gọi nước ra bắt đầu ngồi thở,có vẻ chị hơi mệt. Chị Q mặc bộ đồ rất xì tin và ko hợp với mặt chị lắm.
- ‘em quen Linh àh?’, chị hỏi mình, chị biết rõ thế mà cũng hỏi làm chi.
- ‘dạ’, mình cười nói.
- ‘chị gặp em muốn nói 1 chuyện, chị biết là hơi sớm để nói những lời này’, chị nói e dè cân nhắc. Mình hơi ngạc nhiên chút.
- ‘dạ, chị cứ nói’, mình nói tỏ ra vẻ thoải mái và nghiêm túc. Chị Q đưa tay vuốt lại mái tóc uốn xoăn và nhấp ngụm nước trà. Mình nhớ lại những thứ chị từng nói, những hành động chị từng làm. Chúng luôn đối nghịch nhau và khi này khi khác
- ‘chị mong em đối xử tốt với Linh, nó khổ sở đủ rồi’, chị nói, mình biết khi dứt câu đó mắt mình mở to. Mình ko thể đủ thông minh để tưởng tượng chị sẽ nói những lời như thế. Mình lại thấy chị trong con ng khác và ko biết là có nên vui ko. Dù gì thì cũng ko phải chuyện xấu dù mình hoàn toàn ko hiểu động cơ của chị
- ‘dạ, em biết ạ’, mình nói dứt khoát. Mình có quyền hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp? Nhưng 49 ngày rồi chuyện này, chẳng lẽ lời nhỏ H từng nói là chị Q cũng biết về 49 ngày rồi là sai, vì nếu đúng ít gì chị cũng cảnh báo mình hay tìm cách nói gì đó ko hay.
- ‘chị với nó có nhiều thứ đáng tiếc xảy ra, nhưng suy lại thì đó vẫn là em chị. Hôm nay gặp em chị cân nhắc dữ lắm, tại trước đó em thấy chị với nó ở nhà xích mích nên chắc em cũng hiểu. chị nghĩ em biết nhiều thứ rồi nhưng chị chỉ muốn em đối xử tốt với nó’, mình nghe chị nói, nuốt từng lời,mình chính xác là quá ngạc nhiên. Giọng nói của chị nghe rõ nhưng mình ko nắm bắt đc cảm xúc trong diễn ra trong chị và mình hơi hoài nghi.
--------------
Update ngày 1/9/2012: tiếp thứ bảy, ngày thứ 34 yêu nhau
Tối hôm đó mang lại cho mình quá nhiều ngạc nhiên vì mình chưa từng nghĩ là chị sẽ nói những lời ấy. Cảm xúc đầu tiên trong mình là ngạc nhiên sau đó là hoài nghi vì thái độ thay đổi chóng mặt của chị,mình ko thể tin nhanh là 1 người như chị có thể nhanh chóng thôi hận thù và trở nên dễ chịu như thế. Trong buổi nói chuyện với chị, cảm giác của mình giống như kẻ lữ hành ngu ngốc ko nắm bắt đc cảm xúc.
Chung quy buổi nói chuyện ngắn là chị nói về em gia sư và khuyên mình đối xử tốt với em gia sư. Thực tình là chuyện này quá lạ, giọng nói chị biến đổi lúc trầm lúc cao nhưng những ngôn từ thì hoàn toàn khôn ngoan và có vẻ như được chủ nhân nó cân nhắc kĩ lưỡng lắm. Chỉ có vài thứ chị nói làm mình hơi lăn tăn hoài nghi nhưng mình trách bản thân đa nghi và bỏ qua. Mình biện minh là giữa bọn họ có tình chị em, cái tình ấy mãi mãi ko thể nào chối bỏ dù đã từng trở mặt thành thù. Chuyện gì cũng vậy, cũng sẽ có kết thúc, cũng sẽ có chán chường, sẽ mệt mỏi. Chắc chị Q mệt mỏi khi người cùng nhà mà trở nên đối nghịch nên chị buông dao xuống, trở nên bình thường. Mình nghĩ thế dù ánh mắt chị ko bình thường, mình vẫn đa cảm nên cảm giác nó sắc lẻm và nhọn hoắt. Chẳng biết sao có cảm giác điên khùng như thế
…
Mình và chị Q đi về khi buổi nói chuyện kết thúc, không có biến cố hay những lời nói xấu như mình nghĩ. Mình thả bộ về nhà, giờ này mới hơn 9h tối, xe cộ vẫn qua lại và đông đúc cùng những tiếng còi xe, tiếng âm thanh hỗn tạp. Thành phố về đêm mát mẻ lắm, trên đường đi bộ về nhà mình khoan khoái nghĩ về nhiều thứ. Cuộc sống mình bỗng chốc thay đổi và có nhiều biến cố hơn từ sau buổi gặp cô giáo nhỏ của thằng em, từ đầu nó là chút say nắng dần dần nó nhiều hơn thế, nhiều mãi , nhiều mãi tới mức đong đầy. Có nhỏ em gái chơi thân từng nói với mình như thế này : “ sự thay đổi của ng ta ko đáng sợ bằng sự thay đổi của chính anh vì thế anh nên yêu thôi và đừng lo lắng quá về ngày mai”. Nó nói với mình như thế khi mình nghe những sự thật về em gia sư và không khỏi ngỡ ngàng. Nói về nhỏ em gái này chơi thân này, đó gần như là tri kỉ của mình. Giữa mình và nó là tình anh em, nó có người yêu và đó cũng là bạn mình. Trong những rắc rối với mẹ mình nó cũng đã giúp rất nhiều vì mẹ mình rất thích nhỏ này và coi như con gái . Mình đã đề cập với mẹ thay vì mướn gia sư mới cho thằng em thì mướn nhỏ em gái này làm dùm, nhỏ cũng đang học đại học và mình tin khi nó nói chuyện với mẹ mình mọi thứ sẽ khá khẩm hơn nhiều. Mình chẳng hiểu sao nhưng khi nói chuyện với nó mình càng cảm giác yêu em gia sư, nó phân tích và nói về em gia sư bằng sự cảm thông hết mực. Có vài lúc mình nản và mệt mỏi thì nó lại khuyên mình, có lẽ nó đồng cảm với em gia sư vì mình biết trong nó cũng có rất nhiều khoảng trống .
…
Mình về nhà và gặp mẹ đang trộn thứ hỗn hợp gì đó để thoa lên mặt, mình thấy cứ cách ngày là mẹ lại thoa gì đấy lên mặt.
- ‘mẹ kiếm được gia sư chưa?’, mình hỏi mẹ và tiện tay lấy li nước uống
- ‘có thì có mà ko ưng lắm’, mẹ mình nói, thứ hỗn hợp đó có màu xanh lá nhìn khá kì dị.
- ‘nhờ pé Xu đó’, mình nói gợi ý. Mẹ mình biết Xu khi mình dẫn nó về nhà chơi cùng đám bạn và nó học chung câp 3 với mình. Mẹ mình thích sự trầm lặng đúng mức của nó nên quý nó lắm
- ‘ừ, cũng đc mà mày hỏi coi nó rảnh ko?’, mẹ mình nói.
- ‘để con hỏi’, mình nói liền. chuyện của mẹ mình cấm đoán chắc mình mình lo ko xuể, chắc chắn phải nhờ sự trợ giúp của nhỏ em mới được.
- ‘lẹ lẹ nha, thằng Tuấn sắp thi chất lượng đầu năm đó’, mẹ mình nói rồi bỏ vào phòng cùng với chén hỗn hợp màu xanh lá dùng để đắp lên mặt. Mình cũng uống cạn li nước và trở về phòng.
…
Ngày mai là lễ, mình và em gia sư tính cùng nhau đi miền tây chơi nhưng rồi do em gia sư nói đi những ngày này đông với đắt hơn ngày thường nên mình và em gia sư chỉ hẹn nhau là lễ đi chơi lung tung. Quan trọng là chỉ cần có nhau, đi tới đâu cũng thấy vui. Mình mở điện thoại ra thì chỉ chẳng thấy tin nhắn của ai cả. Mình gọi cho em gia sư
- ‘a lo, Linh kute nghe’, giọng em trả lời vui vẻ, tối nay em nói ở nhà học bài.
- ‘em học bài àh?’, mình hỏi, trong phòng có tiếng nhạc nho nhỏ nghe ko rõ
- ‘uhm, mà em bùn ngủ quá, anh đi về rồi àh?’, em hỏi mình
- ‘uhm, chị Q nói anh phải đối xử tốt với em đó’, mình nói liền, chẳng muốn giấu em bất cứ thứ gì
- ‘uhm,hihi’, em trả lời, nghe chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Hay tình chị em của em gia sư và chị Q ko tệ như mình nghĩ.
- ‘mai mình đi đâu heo’, mình hỏi em, đổi đề tài.
- ‘thì mai đi chơi lung tung thôi, mà mình đi mấy giờ’, em trả lời, có vẻ vui vẻ trở lại.
- ‘mai đi từ sáng hen, sáng sớm áh’, mình nói với em. Tự dưng thích cảm giác chạy thật xa trên những con đường dài, chạy mãi chạy mãi cùng người mình yêu.
- ‘uhm, 6h sáng nha, em mới mà chưa thấy anh đi áh’, em nói giọng đanh đá ra chiều hăm dọa mình.
- ‘biết rồi , biết rồi. heo ơi heo’, mình nói với em. Bên ngoài ô cửa sổ, trời đang đổ mưa, mưa rơi nhanh xuống và kịp hắt vào mình. Mình đưa tay kéo cửa sổ lại, mưa giờ hắt vào tấm cửa kính rồi chạy nhanh xuống
- ‘nghe, mà mưa rồi anh’, em nói, chắc cũng đang đứng nhìn ra cửa ngắm mưa rơi
- ‘anh yêu em’, mình nói, ko cố ý chỉ là lời yêu mình muốn nói, mình cần phải nói. Mình cảm nhận em đang cười, có vẻ hạnh phúc lắm.
- ‘em học bài đây, muốn nói gì với mưa không?’, em hỏi mình có vẻ em hơi ngại ngùng.
- ‘muốn nói với mưa là mưa ko đơn độc khi có gió’, mình nói. Dạo này mình tự nhận thấy mình ăn nói sến ra nhưng mà mình gửi nhiều tình cảm vào đó lắm, những lời nói tự mình thấy sến nhưng đó là tình cảm hoàn toàn chân thành của mình.
- ‘ohm, hihi’, em nói vui vẻ rồi cúp máy. Mình và em chuyển sang nhắn tin qua lại. Mình học bài và ngắm mưa rơi. Lâu dần thấy yêu cả mưa, cái trời mà ẩm ướt mình từng ghét nhiều giờ chuyển sang yêu vì người mình yêu cũng yêu mưa.
Ngày mưa, anh biết anh yêu em rất nhiều
Tối hôm đó mang lại cho mình quá nhiều ngạc nhiên vì mình chưa từng nghĩ là chị sẽ nói những lời ấy. Cảm xúc đầu tiên trong mình là ngạc nhiên sau đó là hoài nghi vì thái độ thay đổi chóng mặt của chị,mình ko thể tin nhanh là 1 người như chị có thể nhanh chóng thôi hận thù và trở nên dễ chịu như thế. Trong buổi nói chuyện với chị, cảm giác của mình giống như kẻ lữ hành ngu ngốc ko nắm bắt đc cảm xúc.
Chung quy buổi nói chuyện ngắn là chị nói về em gia sư và khuyên mình đối xử tốt với em gia sư. Thực tình là chuyện này quá lạ, giọng nói chị biến đổi lúc trầm lúc cao nhưng những ngôn từ thì hoàn toàn khôn ngoan và có vẻ như được chủ nhân nó cân nhắc kĩ lưỡng lắm. Chỉ có vài thứ chị nói làm mình hơi lăn tăn hoài nghi nhưng mình trách bản thân đa nghi và bỏ qua. Mình biện minh là giữa bọn họ có tình chị em, cái tình ấy mãi mãi ko thể nào chối bỏ dù đã từng trở mặt thành thù. Chuyện gì cũng vậy, cũng sẽ có kết thúc, cũng sẽ có chán chường, sẽ mệt mỏi. Chắc chị Q mệt mỏi khi người cùng nhà mà trở nên đối nghịch nên chị buông dao xuống, trở nên bình thường. Mình nghĩ thế dù ánh mắt chị ko bình thường, mình vẫn đa cảm nên cảm giác nó sắc lẻm và nhọn hoắt. Chẳng biết sao có cảm giác điên khùng như thế
…
Mình và chị Q đi về khi buổi nói chuyện kết thúc, không có biến cố hay những lời nói xấu như mình nghĩ. Mình thả bộ về nhà, giờ này mới hơn 9h tối, xe cộ vẫn qua lại và đông đúc cùng những tiếng còi xe, tiếng âm thanh hỗn tạp. Thành phố về đêm mát mẻ lắm, trên đường đi bộ về nhà mình khoan khoái nghĩ về nhiều thứ. Cuộc sống mình bỗng chốc thay đổi và có nhiều biến cố hơn từ sau buổi gặp cô giáo nhỏ của thằng em, từ đầu nó là chút say nắng dần dần nó nhiều hơn thế, nhiều mãi , nhiều mãi tới mức đong đầy. Có nhỏ em gái chơi thân từng nói với mình như thế này : “ sự thay đổi của ng ta ko đáng sợ bằng sự thay đổi của chính anh vì thế anh nên yêu thôi và đừng lo lắng quá về ngày mai”. Nó nói với mình như thế khi mình nghe những sự thật về em gia sư và không khỏi ngỡ ngàng. Nói về nhỏ em gái này chơi thân này, đó gần như là tri kỉ của mình. Giữa mình và nó là tình anh em, nó có người yêu và đó cũng là bạn mình. Trong những rắc rối với mẹ mình nó cũng đã giúp rất nhiều vì mẹ mình rất thích nhỏ này và coi như con gái . Mình đã đề cập với mẹ thay vì mướn gia sư mới cho thằng em thì mướn nhỏ em gái này làm dùm, nhỏ cũng đang học đại học và mình tin khi nó nói chuyện với mẹ mình mọi thứ sẽ khá khẩm hơn nhiều. Mình chẳng hiểu sao nhưng khi nói chuyện với nó mình càng cảm giác yêu em gia sư, nó phân tích và nói về em gia sư bằng sự cảm thông hết mực. Có vài lúc mình nản và mệt mỏi thì nó lại khuyên mình, có lẽ nó đồng cảm với em gia sư vì mình biết trong nó cũng có rất nhiều khoảng trống .
…
Mình về nhà và gặp mẹ đang trộn thứ hỗn hợp gì đó để thoa lên mặt, mình thấy cứ cách ngày là mẹ lại thoa gì đấy lên mặt.
- ‘mẹ kiếm được gia sư chưa?’, mình hỏi mẹ và tiện tay lấy li nước uống
- ‘có thì có mà ko ưng lắm’, mẹ mình nói, thứ hỗn hợp đó có màu xanh lá nhìn khá kì dị.
- ‘nhờ pé Xu đó’, mình nói gợi ý. Mẹ mình biết Xu khi mình dẫn nó về nhà chơi cùng đám bạn và nó học chung câp 3 với mình. Mẹ mình thích sự trầm lặng đúng mức của nó nên quý nó lắm
- ‘ừ, cũng đc mà mày hỏi coi nó rảnh ko?’, mẹ mình nói.
- ‘để con hỏi’, mình nói liền. chuyện của mẹ mình cấm đoán chắc mình mình lo ko xuể, chắc chắn phải nhờ sự trợ giúp của nhỏ em mới được.
- ‘lẹ lẹ nha, thằng Tuấn sắp thi chất lượng đầu năm đó’, mẹ mình nói rồi bỏ vào phòng cùng với chén hỗn hợp màu xanh lá dùng để đắp lên mặt. Mình cũng uống cạn li nước và trở về phòng.
…
Ngày mai là lễ, mình và em gia sư tính cùng nhau đi miền tây chơi nhưng rồi do em gia sư nói đi những ngày này đông với đắt hơn ngày thường nên mình và em gia sư chỉ hẹn nhau là lễ đi chơi lung tung. Quan trọng là chỉ cần có nhau, đi tới đâu cũng thấy vui. Mình mở điện thoại ra thì chỉ chẳng thấy tin nhắn của ai cả. Mình gọi cho em gia sư
- ‘a lo, Linh kute nghe’, giọng em trả lời vui vẻ, tối nay em nói ở nhà học bài.
- ‘em học bài àh?’, mình hỏi, trong phòng có tiếng nhạc nho nhỏ nghe ko rõ
- ‘uhm, mà em bùn ngủ quá, anh đi về rồi àh?’, em hỏi mình
- ‘uhm, chị Q nói anh phải đối xử tốt với em đó’, mình nói liền, chẳng muốn giấu em bất cứ thứ gì
- ‘uhm,hihi’, em trả lời, nghe chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Hay tình chị em của em gia sư và chị Q ko tệ như mình nghĩ.
- ‘mai mình đi đâu heo’, mình hỏi em, đổi đề tài.
- ‘thì mai đi chơi lung tung thôi, mà mình đi mấy giờ’, em trả lời, có vẻ vui vẻ trở lại.
- ‘mai đi từ sáng hen, sáng sớm áh’, mình nói với em. Tự dưng thích cảm giác chạy thật xa trên những con đường dài, chạy mãi chạy mãi cùng người mình yêu.
- ‘uhm, 6h sáng nha, em mới mà chưa thấy anh đi áh’, em nói giọng đanh đá ra chiều hăm dọa mình.
- ‘biết rồi , biết rồi. heo ơi heo’, mình nói với em. Bên ngoài ô cửa sổ, trời đang đổ mưa, mưa rơi nhanh xuống và kịp hắt vào mình. Mình đưa tay kéo cửa sổ lại, mưa giờ hắt vào tấm cửa kính rồi chạy nhanh xuống
- ‘nghe, mà mưa rồi anh’, em nói, chắc cũng đang đứng nhìn ra cửa ngắm mưa rơi
- ‘anh yêu em’, mình nói, ko cố ý chỉ là lời yêu mình muốn nói, mình cần phải nói. Mình cảm nhận em đang cười, có vẻ hạnh phúc lắm.
- ‘em học bài đây, muốn nói gì với mưa không?’, em hỏi mình có vẻ em hơi ngại ngùng.
- ‘muốn nói với mưa là mưa ko đơn độc khi có gió’, mình nói. Dạo này mình tự nhận thấy mình ăn nói sến ra nhưng mà mình gửi nhiều tình cảm vào đó lắm, những lời nói tự mình thấy sến nhưng đó là tình cảm hoàn toàn chân thành của mình.
- ‘ohm, hihi’, em nói vui vẻ rồi cúp máy. Mình và em chuyển sang nhắn tin qua lại. Mình học bài và ngắm mưa rơi. Lâu dần thấy yêu cả mưa, cái trời mà ẩm ướt mình từng ghét nhiều giờ chuyển sang yêu vì người mình yêu cũng yêu mưa.
Ngày mưa, anh biết anh yêu em rất nhiều
--------- Xem ngày tiếp theo của truyện - 2/9 -----------