Truyện ngắn : Cuộc Hôn Nhân Bất Hạnh
Anh thường xuyên không ăn cơm nhà, không nói năng gì cứ bỏ đi cả ngày rồi lại say sưa nôn ọe, đánh mẹ con tôi.
Chúng tôi kết hôn đã 12 năm 4 tháng, vậy mà tôi không nhớ hết đã bao lần hai vợ chồng cãi vã, đã bao lần bị chồng đánh, chửi và đã bao cuộc chiến tranh thầm lặng kéo dài. Mà nó chỉ chấm dứt khi tôi là người chủ động mở lời để giải quyết.
Mới đây nhất, một ngày chủ nhật như bao chủ nhật đã qua đi trong đời tôi. Giữa buổi sáng anh lại dắt xe đi ra khỏi nhà mà chẳng nói gì cho ba mẹ con biết trong khi ba mẹ con tôi đều đang ở phòng đối diện. Trưa nấu cơm xong tôi gọi điện bảo anh về ăn nhưng anh nói đã đang ăn cùng với anh em (tôi nào biết ai là anh em của chồng mình). Hơn một giờ anh về, cả nhà cùng xem chương trình đường lên đỉnh Olympia quý IV. Cũng gọi là vui vẻ, đầm ấm. Gần 3 giờ tôi lại lên phòng đọc để làm việc và một lát sau con gái nói với tôi là bố nó đi lên ủy ban làm việc rồi. Tôi thoáng buồn nhưng cố gắng tự động viên mình phải biết chấp nhận.
Gần tối hai mẹ con đi chợ mua thức ăn chiều, về gần đến nhà thì thấy anh chạy về lấy hai chai nước để mang sang sân cầu uống. Hai vợ chồng chào nhau một câu bình thường rồi lại việc ai nấy làm: anh đi sang sân cầu còn tôi cùng con gái nấu ăn.
Nấu xong tôi và con ra cửa chơi có ý chờ bố cháu về. 7h tối, tôi lại gọi điện thoại bảo anh về ăn cơm. Và anh nói anh không cơm nhà. Lúc đó bực mình nên tôi nói: "Không ăn cơm mà sao không nói gì", rồi cúp máy. Thú thật là tôi rất bực mình.
Tôi ăn cơm mất cả ngon. Ăn gần xong thì anh về. Anh cũng chẳng thèm vào phòng ăn mà đi thẳng lên nhà tắm rửa. Một lát sau tôi lên phòng, chẳng ai nói câu gì. Gần 8h anh cầm chìa khóa xe và chìa khóa cửa đi ra mà cũng chẳng nói gì. Tôi không thoải mái nhưng cố nhịn và tôi biết hôm nay anh sẽ lại đi nhậu đến hai ba giờ sáng mới về. Tôi có một tật xấu là mỗi khi tức là không nói gì và cũng không ngủ được.
Quả nhiên 2h30 sáng anh mới về, vừa đi vừa nôn ọe và văng tục chửi bậy. Tôi vẫn nằm im xem ti vi, không nói gì. Sau khi nôn ọe xong anh ra giường, ngồi xuống và như thường lệ vừa chửi bậy vừa sờ soạng vào người tôi. Tôi gạt tay anh ra và nói: “Anh và em có quan hệ gì đâu mà anh động vào người em”. Thế rồi lời qua tiếng lại anh chửi tôi, bảo tôi thích gì.... Tôi nói anh thích làm gì thì làm cứ coi như tôi chết rồi, anh là người tự do không vợ con, không gia đình.
Thế là anh xé quần của tôi, tôi đẩy ra, ngồi dậy. Vậy là anh tát tôi liên tiếp hai cái rất đau, tôi chạy ra khỏi phòng anh đi theo, tôi xuống dưới tầng 1 anh cũng đi theo, vừa đi vừa chửi. Lúc đó mẹ đẻ anh đi vệ sinh vào nên tôi chạy ra nói: “Bà xem con trai bà đánh con đây này”.
Ông, bà ra can ngăn nhưng cũng chẳng cải thiện được tình hình gì mà lại còn cãi nhau tiếp. Tôi đau lòng, chán nản nên đi lên nhưng anh không cho. Tôi vừa khóc vừa chạy lên thì bị anh lôi lại. Nhưng tôi thấy con trai tôi đang ngồi khóc ở ghế nên tôi chạy lên. Cháu cứ ngồi khóc và tôi ra bế cháu đưa cháu lên phòng con gái gọi cửa. Ba mẹ con chốt cửa trong, nằm khóc trong phòng.
Khoảng 5 phút sau anh lên gọi cửa nhưng tôi không mở. Anh cứ đứng ngoài chửi tôi hết lời, tôi nằm im, đến khi các con ngủ say thì tôi cũng nghe thấy tiếng ngáy của anh. Tôi đã khóc rất nhiều, khóc cho số phận mình, hối hận vì mình tự đánh mất chính mình... Rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy thì đã 5h30. Tôi mở cửa ra, anh vẫn đang ngủ ngon lành. Tôi đi xuống phòng mình sửa soạn chuẩn bị đi làm. Hai mắt tôi đỏ ngầu, sưng húp nhưng tôi không thể nghỉ được.
Hàng ngày tôi vẫn phải đi làm, tôi biết là mọi người đang xì xào sau lưng tôi về lí do mắt tôi sưng húp, tôi tránh nhìn vào mắt mọi người, tôi xấu hổ, tôi tủi thân, tôi buồn.
Đã ba ngày nay anh không ăn cơm nhà, đi từ sáng đến 10h đêm mới về, không nói gì. Tôi đưa con trai lên ngủ ở phòng của con gái. Tôi cũng suy nghĩ nhiều lắm, cũng băn khoăn, lo sợ và tự đặt ra cho mình những giả thiết xấu nhất. Tôi đã cam chịu hơn 10 năm rồi, .... Tôi cũng chưa biết mình nên làm gì để thay đổi tình hình bây giờ. Rất mong nhận được lời khuyên của mọi người. Tôi thật lòng đang buồn lắm các bạn à. Mong các bạn, các chị em hãy sớm cho tôi lời khuyên. Có phải hôn nhân thường như vậy, khi lấy nhau rồi, sống với nhau một thời gian thì chán hay không? Thật tình, tôi đau khổ vô cùng.
Các bạn giúp cô ấy bằng 1 lời khuyên đúng đắn nhé.