Giới Thiệu
7 viên ngọc rồng

7 viên ngọc rồng

Tung chưởng hoành tráng cùng Songoku
Tải FREE

Doremon

Doremon

Phiêu lưu diệt trùm không gian cùng Doremon
Tải FREE

iGà

iGà

Bắn súng canh tọa độ và nhập vai đỉnh cao
Tải FREE

iWin

iWin

Đọ sức với hàng triệu đấu thủ khắp cả nước
Tải FREE

Tây Du Truyện

Tây Du Truyện

Vượt kiếp nạn, xưng hùng Tam Giới.
Tải FREE

Truyện cười Ỷ Thiên Tầm Phào Ký phần 4

dễ bắt nạt đâu.
– Đại ca – tôi nghĩ đến món tiền khổng lồ bị người khác quịt mất không khỏi xót ruột bèn nói – thế thì huynh làm giáo chủ đi.
– Ý hay đấy – Bạch Mi Ưng Vương cười rộ lên – ta đồng ý.
– Nhưng Trương Vô Kỵ không phải người trong Minh Giáo.
– Tôi đã học được Càn Khôn Đại Na Di ai dám nói không được. – Trương Vô Kỵ lớn tiếng – nào bây giờ đưa giấy đây tôi ký.
– Đại ca – tôi thì thầm vào tai gã nói nhỏ – giờ đại ca là giáo chủ minh giáo, toàn bộ tiền bạc đều là của đại ca, việc quái gì phải xuất như thế?
– Sao mày không nói sớm? OK.
– Khoan đã đại ca ơi, trước tiên phải cứu họ đã, họ mà chết thì chẳng có ai đưa tiền cho anh đâu.
– Thế thì cả bọn vào trong hầm khẩn trương.
Nghe Trương Vô Kỵ nói vậy, cả bọn hớn hở chạy ùa vào cổng tầng hầm.
* * *
Sau khi lên làm giáo chủ, Trương Vô Kỵ đích thân thống lĩnh quần hùng Minh Giáo đi liên lạc với giang hồ chính phái những mong giang hồ không còn sóng gió, hắn cũng có thể yên tâm ngồi trên chiếc ghế giáo chủ để hưởng phúc.
Nhưng trên đường đi lại gặp Ân Lê Đình bị đánh tàn phế tay chân, Trương Vô Kỵ đành phải cử Dương Bất Hối ở lại chăm sóc.
Lúc đầu Dương Bất Hối nằng nặc không nghe, song nghe nói Ân Lê Đình có tiền bảo hiểm hậu hĩnh, Trương Vô Kỵ lại hứa tăng lương chăm sóc cho thị lên gấp đôi, nên cuối cùng cũng êm chuyện.
Càng lạ hơn, lúc lên đến Thiếu Lâm Tự, ngôi chùa lại trở thành hoang phế, chẳng có lấy một bóng người.
– Quái lạ – Trương Vô Kỵ ngạc nhiên – sư sãi Thiếu Lâm đâu mà không ra tiếp đón chúng ta nhỉ?
– Bọn họ bỏ chùa đi bụi rồi ư?
– Vô lý, dù có bỏ chùa đi bụi thì cũng không thể đi bụi tập thể như vậy được. Huống hồ Thiếu Lâm là nơi kiếm tiền cực tốt, lý do gì họ bỏ đi bất ngờ như vậy?
– Ừm.
– Mau chạy vào bên trong xem họ có quên cái gì không? Chúng ta phải khoắng cho bằng sạch chớ bỏ sót món nào đấy.
Song đi vào bên trong, chỉ có tám pho tượng quay lưng vào trong tường.
Trương Vô Kỵ kêu rộ lên:
– Hô hô, nhìn này, model tượng diện bích sám hối, hô hô.
– Đại ca ơi, chịu khó suy nghĩ đi, trên giang hồ chưa từng nói đến mốt này, chắc chắn Thiếu Lâm Tự chẳng phải trại tâm thần để xếp tượng một cách dở hơi thế này.
– Mày nói có lý, thế thì xoay nó trở lại chỗ cũ đi.
– Sao lại là em?
– Vì tao là đại ca, còn mày là đàn em.
– Sao không sai bọn Dương tả sứ hay Thiết Bất Đắc ý?
– Nếu bọn họ làm thì tao phải tốn thêm tiền công tác phí, chao ôi, tốn kém lắm.
– Keo bẩn đến thế là cùng.
8 bức tượng to tổ bố vừa xoay ra đã hiện ra tám chữ:
TRƯỚC DIỆT THIẾU LÂM, SAU TRIỆT VÕ ĐANG.
– Toi rồi đại ca ơi, bọn chúng định tiêu diệt Võ Đang đại ca ơi.
– Thôi chết rồi, chữ ký của ông già Trương Tam Phong rất có giá trị, tao định chuyến này về chôm mấy cuốn sách của ông ấy đem ra chợ đen bán, để bọn chúng tiêu diệt phái Võ Đang thì đúng là uổng công.
Thấy hay thì nhấn Thanks nha
To be continued …
Chia Sẻ
thanh4890 – 26-10-2009 06:33 PM
.o0… Hồi 5 …0o.
Triệu Mẫn
Trương Vô Kỵ hoảng hồn hoảng vía, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về Võ Đang.
Song chưa ai đen bằng hắn ta, chạy nửa đường bị quan phủ phát hiện chưa có giấy phép cưỡi ngựa, thế là mất toi hai con ngựa, hai huynh đệ đành phải đi bộ.
Được ít lâu sau, đám người Dương Tiêu đuổi kịp hai chúng tôi, vậy cũng tốt, khỏi phải lo vấn đề ăn ở, Dương Tiêu lại có giấy phép cưỡi ngựa hạng 3 đi lại thoải mái mà chẳng sợ gặp mấy tên sai dịch vô lương tâm suốt ngày đòi tiền mãi lộ.
Nhưng dù gấp gáp đến đâu, tính xấu của Trương Vô Kỵ mãi mãi không bỏ, chạy một đoạn lại phải vào quán rượu ăn uống.
Trên tửu lầu khá cao, tại bàn tiệc dạng VIP, cả bọn đang nhồm nhoàm ăn uống phủ phê chợt Trương Vô Kỵ sững người nhìn về phía trước.
Tôi ngạc nhiên nhìn theo chợt thấy một đám người đang đi lên lầu.
Người đi đầu tiên gương mặt trắng trẻo, có thể nói cũng là một mĩ nam tử.
Thấy Trương Vô Kỵ nhìn gã chăm chăm tôi ngạc nhiên:
– Đại ca, bộ anh thành pê đê rồi hay sao mà nhìn vào gã kia chăm chăm thế?
Trương Vô Kỵ gõ đầu tôi một cái đau điếng rồi nói nhỏ:
– Nó là con gái.
– Sao đại ca biết?
– Xưa nay tao chỉ cần nhìn qua là biết ngay, cần gì phải hỏi.
– Mắt đại ca nhìn gái sao tinh thế? Nhưng có ích gì? Nếu là con gái mà cải trang thành con trai thì đích thị là hạng xăng pha nhớt rồi, mê mệt làm gì chứ?
Nói đến đó, tên gái giả trai nhìn thấy chúng tôi bèn mỉm cười thật tươi rồi quay trở xuống lầu.
Lúc này Dương Tiêu nói:
– Giáo chủ, người có thấy bảo kiếm của y không?
– Là kiếm gì?
– Ỷ Thiên Kiếm.
– Vô lý – tôi kêu lên – Ỷ Thiên Kiếm là vật sở hữu của phái Nga My, con nhỏ này sao lại có nó? Đó có phải hàng nhái không?
– Không thể. Nếu không phải hàng xịn làm sao qua mắt ta?
– Vậy nó chôm được của mụ già đó chăng?
– Điều này càng vô lý hơn, mụ già đó biết thanh kiếm này vô cùng quý báu làm sao có thể để người ta lấy được dễ dàng như vậy?
Cuộc đối thoại đến đó lại thấy một người chạy lên, hắn cung kính vòng tay nói với Trương Vô Kỵ:
– Công tử, thiếu gia nhà tôi gửi tấm danh thiếp này đến người, đằng sau có ghi rõ địa chỉ mong công tử đến tối ghé thăm.
Trương Vô Kỵ vừa nghe bốn chữ “đến tối ghé thăm” mắt đã sáng rực, trong đầu hắn nảy ra bao nhiêu ý định bậy bạ, mặc kệ tôi, Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu khuyên can thế nào cũng mặc kệ.
Cuối cùng cả ba chúng tôi buộc lòng phải đi theo bảo vệ y, dù sao y cũng là giáo chủ, không có chữ ký của y, mọi việc chi tiêu trong Minh giáo không thể diễn ra như hiện tại, bọn họ cũng sẽ bị trừ tiền lương đến sạt nghiệp vì tội không bảo đảm an toàn cho giáo chủ.
Trang viện của cô gái hồi sáng thanh tao thi nhã không thua khách sạn 5 sao, thức ăn còn ngon hơn nhà hàng, vừa nhìn thấy tôi đã thèm đến rỏ rãi.
Nhưng lúc đó, tiếng nhạc lập tức rộn ràng, một bóng áo đỏ nhẹ nhàng bước ra.
Trái tim tôi như muốn ngừng đập, sững sờ đến quên cả miếng đùi gà đang gặm dở trong tay.
Cô gái mới vào phòng còn xinh hơn cả Chu Chỉ Nhược, chao ôi, nếu nói về bốn chữ tuyệt sắc giai nhân còn quá tầm thường nếu nói về nàng.
Trương Vô Kỵ thì khỏi nói, đôi mắt nhìn chăm chăm như muốn lồi ra khỏi tròng, ngay cả Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu cũng không kìm chế được bản thân, nước dãi chảy ròng ròng.
Cô gái nhìn bốn chúng tôi mỉm cười:
– Trương giáo chủ, Vi Bức Vương, Dương Tả sứ, Sở Lưu Manh, tiểu nữ vô cùng hân hạnh gặp quý vị.
– Cô nương, sao cô biết chúng tôi?
– Sau trận chiến Quang Minh đỉnh, danh tiếng của Minh Giáo đã vang khắp võ lâm, poster của bốn vị đây được treo khắp nơi, ai mà không biết?
– Vậy cô nương đây là…?
– Tiểu nữ họ Triệu, tên chỉ có một chữ Mẫn.
– Triệu cô nương, chúng tôi có điều muốn thỉnh giáo.
– Gặp nhau nơi đây là có duyên – Triệu Mẫn gạt đi – đây là lô rượu ngoại gia phụ mới nhập, mời quý vị vài chén.
Vừa gặp đã đòi uống rượu, cô này chắc chắn cũng từng làm vũ nữ ở vũ trường, nếu không đã chẳng sành sỏi như thế – tôi thầm nhủ.
Đúng lúc đó, cô nàng sơ sẩy làm rơi ly rượu trên tay xuống, rượu loang khắp váy.
Cô nàng bối rối:
– Xin lỗi, chờ lát tôi đi thay đồ.
– Cô cứ tự nhiên.
Chờ Triệu Mẫn vừa đi khỏi, Trương Vô Kỵ vội vàng kéo tôi đi xềnh xệch.
– Nhanh lên, nếu không muộn mất.
– Đại ca định đi do thám à?
– Ở đây có quái gì mà do thám? Tao với mày đi nhanh lên một chút, may ra còn nhìn trộm được ả họ Triệu đó thay quần áo.
– Đại ca đồi bại quá, như thế cô ta bắt được báo sai dịch thì anh em mình rũ tù.
– Ừ nhỉ – Trương Vô Kỵ giật mình – toi rồi, quay lại nhanh lên.
Cũng may nhờ tôi can gián kịp thời, Trương Vô Kỵ quay lại cũng là lúc cô gái đó quay về.
– Xin lỗi quý vị.
– Ờ,… ờ.,… – Trương Vô Kỵ lúng túng rồi nói – chúng tôi có việc phải về sớm.
Tôi cười thầm trong bụng, chắc chắn thằng cha này sợ người ta phát hiện hành vi xem trộm của mình nên mới đánh bài chuồn nhanh thế.
Kỳ lạ hơn là cô nàng họ Triệu thản nhiên như không, chỉ chào chúng tôi rồi đi vào trong.
Đến lúc đi trên đường chúng tôi mới phát hiện thì ra Dương Tiêu và Vi Bức Vương đều trúng độc, hóa ra rượu họ uống cộng với cây kiếm Ỷ Thiên giả Triệu Mẫn cố tình để lại hòa với nhau tạo thành một chất độc kịch tính khôn lường.
– Con bé này độc mà thâm thật. – tôi kêu lên.
Trương Vô Kỵ không nói không rằng, vội kéo tôi chạy về sơn trang đó tìm thuốc giải, trước khi đi không quên dặn bọn Dương Tiêu tìm cơ sở y tế gần nhất tại đó mà điều trị nếu không không chết cũng thành tật.
Quay lại sơn trang, chúng tôi nghe tiếng đàn réo rắt bên tai, mải mê quá, tôi quay sang nói với Trương Vô Kỵ:
– Con bé này mà tham gia vào ban nhạc nào đảm bảo kiếm khối tiền.
Thấy hai chúng tôi, cô gái khẽ mỉm cười trêu chọc:
– Không ngờ hai vị lại về đây sớm như vậy.
– Triệu cô nương, chúng ta không thù không oán, mong Triệu cô nương có thể cho chúng tôi thuốc giải.
– Các ông nói ngon nhỉ, giỏi thì đi mà tìm.
– Đừng thách nhà giàu húp tương chớ – Trương Vô Kỵ nói rồi phóng vù xuống hồ nhặt bừa mấy bông hoa miệng lẩm bẩm – cầu giới khấn phật hoa này có tác dụng nếu không thì ê mặt.
Triệu Mẫn thấy thân thủ của Trương Vô Kỵ như vậy liền hét một tiếng lanh lảnh rồi vung thanh kiếm giấu dưới cây đàn phóng tới.
Trương Vô Kỵ đại ca dĩ nhiên tránh khỏi, thậm chí còn vụt qua đầu thị nhanh tay giật luôn cái trâm đeo trên đầu.
– Hảo công phu – Triệu Mẫn vỗ tay khen hay -
Tay nghề ấy mà đi móc túi với giật dây chuyền đảm bảo bách phát bách trúng.
– Đa tạ cô nương, chúng tôi xin cáo từ. Chiếc trâm này xin hoàn trả cô nương.
Chúng tôi vừa quay lưng đi đã nghe tiếng Triệu Mẫn tru tréo đằng sau:
– Trương Vô Kỵ, ngài đã trả tôi cây trâm tại sao còn chôm mất viên dạ minh châu nữa?
– Tài ăn vạ của cô Chí Phèo còn phải gọi bằng sư phụ – tôi kêu lên – đại ca tôi đã trả lại cả cái trâm, lý gì giữ lại viên ngọc chứ?
– Thôi, hai người ỷ đông hiếp cô, tôi thà chết còn hơn.
Nói rồi Triệu Mẫn đưa dao lên cổ.
Tôi hoảng hồn, nếu cô ta tự sát ở đây, chúng tôi lại không có nhân chứng chứng minh mình vô tội thì chết là cái chắc, nên vội vàng phóng vụt tới ngăn lại.
Nào ngờ vừa đến bên cạnh cô ta, mảnh đất dưới chân tôi lập tức biến thành khoảng không, cả người tôi lao vụt phía dưới.
Song tôi nào chịu thiệt, vội vàng đưa tay kéo luôn ả xuống dưới.
Đúng lúc rơi xuống, tôi chợt thấy cánh tay của Trương Vô Kỵ đại ca thò tới, mừng không để đâu xiết, tôi vội vàng bám lấy.
Song có vẻ như trọng lượng của hai chúng tôi quá nặng, Trương Vô Kỵ không sao giữ nổi, cả ba ngã nhào xuống phía dưới.
– Đại ca…. – tôi vừa xoa mông vừa cảm động – em xin lỗi, nếu không vì em…
– Đừng nói nhiều – Trương Vô Kỵ trả lời – phụ tao tìm viên dạ minh châu nhanh lên.
– Dạ minh châu nào?
– Thì lúc nãy tao chôm của Triệu Mẫn, sau đó thấy nó lăn lông lốc xuống hố tao giật mình định nhào tới chụp lại thì mất đà, mày thử xem nó có ở đây không?
– Thế mà em cứ tưởng đại ca vì cứu em mới rơi xuống đây. Thôi quên xừ cái viên ngọc quái qủy đó đi, giờ làm sao thoát khỏi nơi này?
– Đơn giản bảo Triệu Mẫn đưa ra thôi.
Song mặc kệ chúng tôi năn nỉ hay dọa dẫm đủ kiểu, Triệu Mẫn nhất định không chịu đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, con gái gì mà lỳ quá thể.
Thậm chí đến lúc Trương Vô Kỵ lợi dụng cù vào lưng ả, ả tuy cười không ngớt song cũng không chịu nói lối ra.
Tôi vội vàng nói:
– Đại ca ơi, nó cười nhiều quá đứt mạch máu não thì anh ốm tù.
Trương Vô Kỵ nghe vậy chột dạ ngồi phịch xuống đất thất vọng.
Chợt tôi nghĩ ra một điều, cười tươi nói:
– Yên chí đi, em có cách rồi.
– Cách gì?
– Cứ chờ thôi, em đảm bảo hai tiếng nữa, nó sẽ tự động thả chúng ta ra.
– Đừng có nằm mơ. – Triệu Mẫn thở hổn hển – ta có chết cũng không thả các ngươi đâu.
– Vậy ta và cô cá nhé.
– Cá gì?
– Ta chấp cô nửa tiền, nếu hai tiếng nữa cô không tự động mở cổng ra, tôi chặt đầu tôi xuống làm ghế cho cô ngồi cũng được.
– Ngồi lên đầu mi chỉ tổ hỏng quần model của ta, nếu ta thua, ta sẽ cho mi hai mươi triệu.
– Ok, ký giấy giao kèo đi.
Trương Vô Kỵ lấy làm ngạc nhiên lắm nhưng cũng yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên đúng tiếng rưỡi sau, Triệu Mẫn liên tục kêu khó thở mặt mày nhăn nhúm rồi lập tức mở cửa cơ quan, chạy ra ngòai mất dạng.
Trương Vô Kỵ quay sang hỏi:
– Sao ngươi biết chính xác vậy?
– Hì hì, điều này thì phải cám ơn đại ca – tôi cố nén cười – em đã quan sát, căn phòng đó có lỗ thông hơi rất bé, trong vòng hai tiếng, mùi nước hoa rẻ tiền của đại ca bay khắp phòng, lúc đó đến phật còn không chịu nổi nữa là ả.
– Mày chơi đểu tao à?
– Tại đại ca đấy chứ, em nói bao nhiêu lần rồi, đừng keo kiệt quá ai đời lại lấy nước xoa xịt toa lét xịt vào người, ai mà chịu nổi.
– Thôi được rồi – Trương Vô Kỵ cứng họng – mau về cứu hai người kia đi.
Lúc chúng tôi hội ngộ họ Dương, Vi, chợt thấy một người cưỡi ngựa đuổi theo.
– Nhị vị công tử, chờ chút.
– Chuyện gì vậy?
– Tiểu thư chúng tôi có cái này giao cho hai vị, đây là tấm séc hai mươi triệu của Sở công tử, còn đây là chiếc hộp, chủ nhân tôi nói đích thân trao cho Trương Vô Kỵ công tử.
Tôi mừng húm, vừa rồi vì thoát ra khỏi bẫy quá vui mừng quên mất cả đòi nợ, không ngờ ả lại quân tử đến thế.
Trương Vô Kỵ thấy tôi cầm tấm séc trong tay tỏ ra không hài lòng, vội bỏ chiếc hộp ra thì thấy chiếc kim thoa xinh xắn đã nằm sẵn trong đó.
Hắn không giấu nổi vẻ thất vọng cầm chiếc thao nói:
– Thứ dở hơi này thì bán bao nhiêu tiền?
– Ối đại ca ơi – tôi cầm lấy rồi kêu lên – sao mà nhẹ thế này? Trời ơi, hóa ra là đồ dỏm.
– Mày dựa vào đâu mà kết luận thế? Tao cắn thử có thấy vàng rơi ra đâu.
– Đại ca nhìn xem, chữ Made in Taiwan in rành rành rồi, cãi vào đâu nữa?
– Thế thì tao giữ của nợ này làm gì? – hắn toan vứt đi chợt nói – thôi được, để tao về tặng cho Tiểu Chiêu cho đỡ uổng.
To be continued …
Từ khóa : Truyện cười Ỷ Thiên Tầm Phào Ký phần 4
Cùng Chuyên Mục

Thông Tin Lên đầu trang Top