Giới Thiệu
7 viên ngọc rồng

7 viên ngọc rồng

Tung chưởng hoành tráng cùng Songoku
Tải FREE

Doremon

Doremon

Phiêu lưu diệt trùm không gian cùng Doremon
Tải FREE

iGà

iGà

Bắn súng canh tọa độ và nhập vai đỉnh cao
Tải FREE

iWin

iWin

Đọ sức với hàng triệu đấu thủ khắp cả nước
Tải FREE

Tây Du Truyện

Tây Du Truyện

Vượt kiếp nạn, xưng hùng Tam Giới.
Tải FREE


Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) [Chap 56 - Chap 60]Tác giả : gt40




CHAP 56:

Mình nằm dưới đất, em lao vào đỡ mình dậy, nhưng mình đau quá không đứng lên được, thế là mấy bác dân phòng cùng em giữ giúp mình cái xe và gọi cấp cứu cho mình.

Nhập kho à nhầm vô viện vào lúc giữa đêm, với phim X quang gãy mất cái xương sườn số tám. Đành nằm bẹp đợi người ta cứu chữa, rồi bố mẹ tới nhận mặt kiêm…..trả tiền. Em đứng bên cạnh thấy mình không cử động được, thì khóc hết nước mắt, cộng thêm mở mồm ra là “em xin lỗi”. Mình cố an ủi em cho em bớt lo mà không được nên đành nằm nhìn em khóc …..cho vui cửa vui nhà. Tổng cộng nằm viện mất hơn hai tuần cho lành…sơ sơ mới được luân chuyển về gia trang. Suốt hai tuần ấy ,lúc nào rỗi em cũng vào ở bên mình rồi mua các thứ cho mình ăn,kiểu chăm…lợn công nghiệp. Thỉnh thoảng ngồi lâu mệt quá lại gục xuống ngủ bên cạnh mình. Khổ thân, nhìn mặt em ngủ rất tội. Mình chỉ biết đưa tay vuốt tóc qua bên để nó khỏi chạm vào mặt em,thầm cảm ơn em vì đã bên mình những lúc như thế này.

Bất ngờ vào giữa tuần đầu tiên bố em tới thăm mình. Bác đặt cam lên bàn rồi nói chuyện một lúc lâu. Em đã kể hết với bố nên mình không dám nói dối là xòe ô tô,ngã máy bay, hay trượt chân bồn cầu gì gì đấy, đành hỏi gì khai thật , thành khẩn như bị mật vụ liên bang móc họng. Bác cám ơn mình vì đã bảo vệ em và bảo sau này cứ đến chơi với em thường xuyên, cũng như ngỏ lời trả viện phí nhưng mình không nhận. Chỉ cảm ơn vì bác, đã dành thời gian tới thăm con. Con yêu em nên con chỉ làm những gì bản thân cho là đúng. Bác bảo rất an tâm vì có mình ở bên cạnh em,rằng là đàn ông phải vì người phụ nữ mình yêu như thế. Ngồi nói thêm dăm câu ba điều thì bác ra về, để mình ở lại một mình…..nhớ về em.

Nằm thêm hơn tuần nữa thì mình được xuất viện về nhà, em sang chơi liền tay luôn. Bố mẹ mình được cái cũng thoải mái nên chuyện tình cảm ,biết thế nào thi để thế ấy chứ cũng không khó khăn gì. Chỉ khen em xinh với khéo, làm mình được mở cờ trong bụng, do biết sắp bị quàng gông vào cổ. Được gần hai tháng sau thì mình có thể làm mọi thứ nhẹ nhàng được,sau đó là trở lại đi dạy và học mỹ thuật để còn thi đại học. Em học mỹ thuật nên giúp mình khá nhiều. 
-Anh này. Em nói với mình trong một chiều ngồi với nhau.
-Sao em?
-Kiên đã được ba em cho đủ điểm để ra nước ngoài du học. Anh ta đã đạt được mục đích và sẽ không bao giờ quấy rầy chúng ta nữa.
-Ba em đâu cần phải làm vậy.
-Không! Ba em muốn chúng mình được an toàn. Anh hiểu ý ông chứ?
-Anh hiểu và cám ơn ba em vì điều đó.
-Chỉ cần anh hứa với em một điều thôi.
-Điều gì vậy?
-Hãy ở bên em mãi nhé!
-Chắc chắn rồi! Luôn là thế mà.Cả em cũng đừng rời xa anh nhé.Mình nói.
Em hôn nhẹ lên má mình,nắm tay và ngồi sát lại. Hà Nội mùa này dịu dàng lắm. Nắng thu đùa nhẹ xung quanh em, pha chút gió heo may đầu mùa đông cuối thu đùa giỡn cùng tóc. Bất giác thấy em thật nhỏ bé mong manh trong vòng tay. Chỉ thầm hứa với bản thân sẽ che chở cho em, cho đến khi không còn khả năng, cũng mong rằng hạnh phúc sẽ mãi bên mình và em như lúc này nữa. Vì mình đã yêu em thực sự rồi. 
__________________
CHAP 57
Giờ thì mình và em là học sinh-giáo viên lẫn lộn của nhau. Em hắng giọng bắt bẻ mình vẽ tượng. Lúc em bảo vẽ giống củ khoai, lúc lại bảo vẽ giống củ từ,hoặc hàng trăm thứ củ khác mà em ngồi tra được trong quyển từ điển tiếng Việt dày cộp mỗi lúc bầu bí cả dàn. Mình bảo “ mệt quá chẳng vẽ nữa” vẽ mãi chẳng ra gì!”. Em lại hạ ghế xuống ngồi cạnh ngả nghiêng sửa bài cho mình, “lát nữa rửa bảng màu cho em trả công đấy nghe không? Dạy anh tốn calo quá.” 

“Dạy em chơi đàn thì có khác gì đâu, người gì mà lăn lộn mãi không xong cái bản nhạc ngắn cũn, mệt phờ hơi!” Mình vặn lại.
“Ngốc này! Anh phải chơi cho em nghe chứ! Em chơi để biết thôi, vì anh mới là thế giới âm nhạc của em đấy! biết chưa?” Nói rồi em vòng tay qua vai bá vào cổ mình.

“Ui da! người đâu mà nặng thế! Sắp làm nghẹt thở cái thế giới âm nhạc của em rồi đây này!”

-Ôm nhẹ mà! ông già khó tính của em này! Để anh nghẹt thở thì còn ai yêu thương em đây? Làm gì em cũng tính cả rồi nhé…..

Thời gian này đã là cuối đông đầu xuân, và là những ngày giáp tết. Tết này đặc biệt hơn những cái tết khác ,hẳn là vì mình có em. Không phải xa cách như bé Linh do phải về với gia đình.Em bảo với mình em mê lắm cái không khí lạnh gần tết của Hà Nội, thích cái vội vã của những ngày cuối năm len lỏi trên mỗi con phố. Em còn thích được mình chở đi lung tung vô điểm dừng, chỉ để em ngắm nhìn những con phố mà năm nào cũng mỗi một dáng vẻ ấy. Ngồi sau xe em chỉ trỏ hỏi han mọi thứ như trẻ con. Thỉnh thoảng lại cười giòn tan hòa vào trong tiếng gió lạnh vun vút. Có lẽ em không biết rằng,sự trẻ con và tình cảm em dành cho mình đang dần hàn gắn những gì rạn nứt trong con tim khô khô cằn này.

Em bảo từ ngày bên anh em bị đánh mất bản thân và chẳng như xưa nữa. Mình bảo với em mình không có lỗi và chẳng có gì chứng minh tội trạng của mình. Em bảo có thì sao? Mình bảo chứng minh được ,thì gì mình cũng sẽ chiều em. Em lôi ra một cái khăn len rồi cuốn vào cổ mình kéo sát lại, thì thầm nói khi hai cái mũi đã chạm vào nhau:
-Bằng chứng đây nhé! Hết cãi chưa ông già của em?
-Em mà cũng biết đan khăn à? Tưởng chỉ giỏi hút thuốc đi bar thôi chứ?

-Thay đổi vì anh đấy!
-Có lâu không?
-Người yêu anh giỏi mà. Em lại cười.

Khăn của em đan tuy có nhiều mắt lỗi, nhưng mình cũng hiểu được người con gái như em đã cố gắng thế nào. Em đang cố gắng làm mọi thứ nữ tính nhất có thể, để mình có cảm giác như bên những người con gái khác.
-Hôm nay ở lại ăn cơm với em nhé? Nhà chẳng có ai ăn một mình buồn lắm.
-Cơm đâu mà ăn? 
-Cơm em nấu.
-Em biết nấu cơm? Mình hỏi đầy ngạc nhiên rồi bụm miệng lại cười.
-Đồ đáng chết này! Ai bảo em không biết nấu cơm hả?
-Cho anh ăn gì đây? Đậu luộc,trứng luộc.thịt luộc,rau luộc cả gạo luộc nốt là đủ bộ hả?
-Ghét cái mặt! không nấu nữa! cho ăn cơm hàng.
-Ơ đừng dỗi, anh ăn là được chứ gì.

Cơm em nấu được lột tả bằng hai từ “khó nuốt”. Lượng muối em bỏ vào,phải ước lượng bằng một nửa cánh đồng muối Bonneville ở mãi nước Mỹ xa xôi . Làm mình mỗi lần xơi lại có cảm giác được chạy với tốc độ xé gió 320km/h, vì cánh đồng đó người ta chuyên test max speed các loại xe mà. Ăn cơm mà có cảm giác racing thế này kể cũng thích. Nhưng vừa ăn vừa đua liên tục kiểu này chắc là….nôn cmn mất.
__________________
CHAP 58:
Em hỏi ăn ngon không. Mình ngắc ngứ kêu ngon lắm, em bảo thế mai lại nấu tiếp nghen? Mình phi lao theo lao đành phải “ừ”, trong lòng thì sóng đã dậy như mở cờ tự lúc nào….
-Mai lại ra ngoài với em đi! Một lần khác em rủ.
-Mai anh phải đi học lò quay (lò luyện thi) rồi, tối về lại phải đi dạy nữa.

-Đi gì mà mất mặt cả tuần vậy? cuối tuần cũng tính chuồn em hay sao?
-Đâu có,anh bận thật chứ nói dối em làm gì…..

-Nghỉ một buổi đi với em đi, hôm nay em muốn đi, một buổi thôi mà! Em nũng nịu như trẻ con.
-Tuần trước vừa nghỉ rồi, nghỉ hoài đâu có được, còn bài vở của người ta chứ.

-Không biết! tuần trước anh nghỉ đâu phải do em!
-À ừ thì không phải do em, nhưng mà sự đã rồi, phải cảm thông và chia sẻ sâu sắc cho anh chứ?

-Em cảm thông cho anh thì lấy ai sâu sắc cho em?
-Trời! vì anh một chút được không?

-Sao cứ nhất quyết phải đi dạy vậy? Hay là buổi dạy này quan trọng hơn cả em?
-Sao lại nói thế được, nói thế thì buồn cười quá. Mình cố chống trả.
-Chắc dạy em học sinh nào hút cả hồn phách rồi chứ gì. Em chua ngoa giọng.

-Trời ạ! Nghĩ thế thì oan anh quá. Anh dạy con trai mà. Mà con gái thì cũng đâu đến nỗi thế.

-Thật không? Thế trường hợp của em thì anh giải thích thế nào.
Mình không biết đỡ sao nữa đành nói bừa:
-Là trường hợp đặc biệt, đặc của biệt,biệt của đặc, rất đặc và cũng rất biệt nữa…nói chung là….
-Thôi! Em lại hét lên ngắt lời. Nói vòng vo quá, vậy anh cứ đi dạy tối nay đi vậy.
Mình không biết là em đang nói thật hay đùa, mặt thì cứ sưng lên như chơi giải WestFight-Boxing của Mỹ.

-Thế anh đi dạy nhé? Cho chắc cú cứ hỏi lại, không ca bài “không quay bước” có mà vỡ mồm con chó xồm.

-Tùy anh! (vãi)

Ngửi được mùi tình hình là rất tình hình, mình đành dùng bài đấu dịu:
-Thôi hôm khác anh đền cho nhé?
-Tùy anh! (lại tùy!-vãi cả tùy! Tùy tùy cái chùy!!!!?)
Uh, thế hôm nào anh bù cho vậy. Rồi lẳng lặng rút về, mặt em lúc đó vẫn đang trong giải đấu nên cũng chẳng khá hơn là bao. Sưng to như lâm vào hiệp số mười hai, nhìn rùng cả mình.

Cực chẳng đã,tối hôm đấy mình đành cho học sinh nghỉ rồi đi với em. Không bão dỗi đổ về, tình cảm giật cấp mười hai, lòng người nổi gió vài trăm kí lô mét /h, thì tạng người vắt vẻo dây khoai lang như mình chống không có lại.
__________________
CHAP 59:
Lật thời gian về trước đó một quãng không xa lắm,nói thêm là tánh mình cũng thuộc dạng vô tư, nói câu nào là uốn lưỡi âm bảy lần câu đấy rồi mới nói, thành ra là chữ xin lỗi lúc nào cũng cận kề trên môi. Cơ mà xin lỗi thì tùy người. Có người xin lỗi một lần là được, có người thì xin lỗi một lần không xong thì lần hai. Lần hai không được thì lần ba,lần bốn.Lần n không lên hồn nữa thì nằn nèo bỏ qua. Nằn nèo bỏ qua không được nữa thì…..kệ cụ mày, hết thuốc chữa cmnr. Cái tính bộp chộp,hấp ta hấp tấp, alo làm khổ bô đỳ mãi mà không bỏ được,lần này lại càng được thể hiện khi ở bên em. Buồn buồn hết chuyện là lại lôi chuyện đi dạy ra kể với em. Chung quy lại thì cũng chỉ có mỗi chuyện đi dạy chứ còn gì! Học lò thì có quen thằng mẹ nào đâu mà chơi với chả kể. Mình lại thuộc dạng nhớ dai như kẹo kéo lai đỉa,nhớ từng chi tiết,tỉ mỉ từng phút như kiểu hội chứng đ’ quên nhanh được. Học sinh là đàn ông con trai thì không sao, chứ phải học sinh đàn bà con gái thì….lại càng nhớ. Mình vô tư làm văn tả thực cho em nghe về mấy học sinh teen và tiền mãn teen của mình. Nào là em này học thế này,thế kia, thế lọ,thế chai. Rồi anh thích đứa này hơn đứa kia vì nó chăm hơn,đóng…..tiền học đúng thời gian hơn bla bla bla….. Ban đầu kể thì em cũng chịu khó lắng nghe,sau này có vài đoạn 18+ như nắn tay cho đúng ngón, hay nói chuyện tình cảm thì có bị đánh đấm vài phát. Mà có phải cố tình đâu, học sinh không nắn tay thì hỏng thế, đánh đàn không ra gì chửi thầy là dạy cò quay,nhắm mắt ăn tiền chuyên môn kém là cái chắc. Còn chuyện dạy học phải nói chuyện là….đương nhiên chứ nhỉ? Em ứ cảm thông cho mình gì cả.
-Đừng có mà lung tung với em học sinh nào đấy! Em nói với mình trong một lần đi chơi.
-Sao lại nói thế với anh?
-Đề phòng thôi! Cẩn tắc vô áy náy mà!
-Không tin vào tình yêu của anh à?

-Tin thì vẫn tin, mà đề phòng thì cứ đề phòng.

-Trẻ con quá!
-Anh bảo ai trẻ con? Nghe chuyện anh kể đi dạy là thấy ớn rồi !!!!!
-Đừng ghen với những thứ không có thật chứ!

-Sờ sờ ra đấy mà bảo không có thật! Em mà không động tĩnh trước thì có mà chẳng mấy đâu!
-Thôi được rồi! Em đúng! Anh chỉ luôn có em thôi,không có ai nữa được chứ? Nói qua chuyện khác nhé?
-Anh nhớ những gì anh vừa nói đấy nhá!
-Uh! Ghi tâm khắc cốt, tạc bia đá ngàn năm, đóng gói hút chân không, tẩm ướp ,quấn vải lời hứa của anh. Giờ yên tâm rồi chứ?
-Thôi đi đồ lắm lời! định làm em chết cười à? Nói rồi em cho vài chưởng kick box vào lưng mình.

-Nhẹ tay thôi! Hàng dễ vỡ đấy.
-Đáng đời anh! Em gục mặt vào lưng mình rồi cười tiếp.....

Sau tết một cái, vèo phát là đã rục rịch tới thời gian chạy nước rút để thi cử vào đại học. Mình phải bớt thời gian với em lại để tập trung học hành, vì giờ khối lượng kiến thức rất lớn.Mấy cái lò lại gần nhiều quán điện tử nữa. Bỏ học bạn bè nó đánh chết vì là tướng chủ lực trong team mà. Anh em hoạn nạn là phải giúp nhau tí, nếu không người đời sẽ cười chê. Thôi thì đành gác nỗi nhớ với em qua một bên,đợi ngày vinh quy đền trả chắc cũng không muộn.
__________________
CHAP 60:
Thế rồi ngày thi đại học cũng đến thật, mà đến nhanh không phải đến chậm. Nhanh như Usain bolt vắt giò phi một trăm mét, Michael phelps quạt tay(không phải quay ) hối hả trên đường đua xanh,nói chung là nhanh,nhanh vãi lái. Mình đã sẵn sàng tâm trạng hồ hởi để nhập cuộc vượt vũ môn, với nỗi niềm đầy hy vọng của bố mẹ: ”thi được thì cố mà thi,trượt năm sau thi tiếp con ạ!”. Và cả những lời cổ vũ động viên khích lệ tinh thần đầy ngọt ngào của em: “không thi được thì chết với em đấy nghe không!”. Tất cả pha trộn trong lẫn lộn để làm lên một tinh thần kiên cường bất khuất, chuẩn bị đối mặt với bất kì thể loại đề thi nào! (à trừ thi Olympic toàn lý ra).

Ngày đầu thi mình phải trốn em đi ,vì nghe nói sáng sớm gặp con gái thì đen(mà mình thì mê tín vãi ra! Thằng nào bảo có ma thật trên đời là phồng tôm luôn ấy). Mình lay bố dạy để chở đi thi, thôi thì nhằm hưởng ứng “ngày hội đưa con em tới trường”,thế mà bố bảo “tao đang buồn ngủ! chìa khóa xe dưới nhà,tự đến trường thi đi cho giống đàn ông tự lập”. Lay cụ mãi không được, cực chẳng đã lại phải phi xe một mình đến trường, trong khi người ta toàn được phụ huynh đưa đón cả. Nhìn gia đình người ta tình cảm, quan tâm chăm sóc con em từng cái nhỏ nhặt nhất,rồi bút ,thước, giấy tờ thủ tục….vv….Nhìn lại thấy bản thân có mỗi một mình nên cũng đôi chút…..tự hào! Vì ta đây sô lô như đàn ông đích thực..zzz. Ăn nhau ở cái đỗ hay không,chứ tình cảm thế này ăn thua gì! ( thẩm du thân tình)

Đợt thi đầu kéo dài ba ngày trôi qua khá rườm rà. Toán mình làm được hết nhưng….không biết có đúng hay không, vật lý thì tô trắc nghiệm bừa gần….nửa. Về để đỡ ngượng chỉ dám nói với bố mẹ, bạn bè là làm ngon phần nâng cao,cả quả đề khó thế mà chỉ bỏ mỗi câu….khảo sát, rồi thu mình nằm vùng chờ kết quả.

Chuỗi ngày nằm vùng chờ kết quả ,chuẩn đúng là chuỗi ngày dài dặc nhất trong lịch sử cuộc đời mình. Sáng ăn,trưa ăn,tối ngủ trong lo lắng thấp thỏm,mặc dù vẫn được nhiều sự động viên từ gia đình và em. Mọi chuyện chỉ có thể thở phào, khi mình nhận được tin đã đỗ thẳng cẳng và thừa hẳn một điểm để vào trường. Tiếp sau đó là màn đăng kí nhập học. Đây là màn mình khoái nhất, vì tha hồ được ngắm các em cùng khóa và cùng lớp xem….to nhỏ tròn méo,xinh xắn ra làm sao. Trường mình thì theo thông lệ đầu năm, là các em sẽ được đi du học chứng chỉ quân sự một tháng xa nhà, ở mãi tít đẩu đâu, cách trung tâm thủ đô bán kính quay vòng ba chục km chẵn lẻ vài trăm mét không đáng kể. Cũng chẳng có gì đáng là nói nếu chỗ ấy không….ở giữa đồng không mông quạnh, bóng cò lả lướt bay lả bay la.

Em biết thế thì cũng hơi buồn tí xíu vì mình đi mất mặt tận một tháng lận. Em bảo thỉnh thoảng vui vui sẽ lên chỗ mình học chơi. Mình hù em là lên chơi linh tinh không báo cáo sẽ bị kỉ luật, nhẹ thì treo giò mà nặng thì không cho lấy chứng chỉ làm em càng buồn. Thực ra trong thâm tâm, một là ngại đường xa em đi đứng,hai là trường lớp bạn bè mới mẻ cũng chẳng muốn người yêu lên thăm làm gì,không thích lắm. Chỉ an ủi là một tuần anh sẽ về một lần để gặp em,thế đã được chưa? Em lại cười rạng rỡ “nhớ anh nói đấy nhé!”. Mình uh lấy lệ cho có trước có sau,có lên có xuống,trái trái,phải phải,R1,L1,R2,L1 lên lên,xuống,lên. Ấy chết lại nhầm sang luyện chưởng PS2 rồi cả nhà thông cảm,mình mê motal kombat quá.

Tuần đầu tiên đi học diễn ra khá thuận lợi và suôn sẻ. Trừ việc ngồi điểm danh dưới bóng đen trùm đặc của muỗi,và dậy sớm trước cả khi gà kịp cất tiếng hót canh năm. Mình và em vẫn nhắn tin tình cảm đều đặn khoảng…trăm tin một ngày. Mình cảm ơn em vì đã cẩn thận mua…thuốc ghẻ cho mình,để đỡ phải vừa ngồi ngắm trăng,vừa nhớ em vừa…gãi. Mình kể cho em nghe trên trời dưới biển về chuyện học tập trong môi trường quân sự. Từ việc ăn ba bát cơm hết chưa đầy năm phút,việc mắt nhắm mắt mở dội nước toilet bằng…..xô đồ đang ngâm comfort của thằng bạn,cả việc nửa đêm đang mơ…JAV thì bị thổi còi chạy điều động quanh sân thể chất…vv và…vv. Em nghe xong hình như xót người yêu hay sao nức nở trong điện thoại :”phải thế thì mới ra dáng được,người đâu ốm nhách!”,làm mình cảm động đạp thằng bạn ngủ chung cái giường đơn lộn ba vòng xuống đất do nóng quá.
------- Xem tiếp chap 61-65 của truyện ------
Từ khóa : Chuyện tôi như thế đấy Voz (7 người-6 năm) [Chap 56 - Chap 60]
Cùng Chuyên Mục

Thông Tin Lên đầu trang Top