Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) [Chap 41- Chap 45]Tác giả : gt40
CHAP 41:
Trong lúc chờ nước, em vứt bao ba số lên bàn rồi rút một điếu ra hút. Thấy em sờ lần xung quanh mình biết ngay em tìm bật lửa, thế là mình thò con zip làm một đường trick mở 5$ (trick 5$ với zippo dư nào thì mời các thím xem trên youtube nhé.) theo thói quen. Em nhìn mình, cười rồi thò điếu thuốc vào lấy lửa. Đoạn kéo được một hơi thì bỏ ra.
-Trick đẹp đấy nhỉ, trông khá sành điệu. Em nói rồi lại cười kiểu ngạc nhiên.
-Thói quen của anh thôi. Ai cầm zip chẳng nghịch linh tinh thế này thế kia. MÌnh đáp.
-Một ngày em hút bao nhiêu vậy? Mình hỏi thêm.
-Không nhiều-đủ sống, khoảng nửa gói.
-Nửa gói? Có quá nhiều không?
-Anh làm gì mà mặt ngạc nhiên dữ vậy? Chưa thấy ai hút một ngày nửa gói hay sao mà mặt nhăn nhó thế kia?
-Người hút một ngày nửa gói thì anh có biết,biết nhiều là đằng khác. Nhưng con gái như em, mà hút một ngày tận nửa gói thì mới thấy lần đầu.
-Con gái thì có khác gì? Phân biệt giới tính đúng không? Em nhíu mày.
-Không. Thực ra thì giới nào cũng vậy thôi. Nên hút vừa đủ, cũng nên để ý tới sức đề kháng của phổi một chút.
-Có biết từ ngày hút thuốc, em lặn sâu và nhịn thở được lâu hơn bình thường không? Em nói rồi cười phá lên.
-Ôi trời! không hay ho gì đâu em. Mình ôn tồn nói với em.
-Anh cũng là dân nghệ thuật mà sao nguyên tắc quá vậy,sao không tự do thoáng đãng một chút nhỉ?
-Anh mà nguyên tắc sao?
-Quá nguyên tắc ấy!
-Ở điểm nào?
-Mọi thứ, từ chuyện giờ giấc dạy,chuyện đàn đúng kĩ thuật,chuyện hút thuốc…vv…. Anh không thấy thế à?
-Có thể anh là người nguyên tắc thật, anh cũng không biết nữa.
-Thôi bỏ qua chuyện đấy đi! Ta nói cái khác nhé? Em tinh nghịch đề nghị.
-À mà anh có mang thuốc không? Em dụi điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn.
-Thuốc nào? Mình hỏi.
-Thuốc của anh,loại cuốn ấy.
-Có.
-Đưa em hút thử lần nữa.
-Em thôi hút thuốc đi được không? Anh ngồi với em nãy giờ mà người ta toàn nhìn thấy em hút không à! Em không thấy nó trái ngược với mọi thứ bình thường sao?
CHAP 42:-Anh ngại ngồi với em à? Em thỏ thẻ.
-Không ý anh không phải thế.
-Vậy thuốc của anh đâu? (vãi)
Mình đành nhắm mắt rút gói thuốc ra cho em.
-Dạy em cuốn đi! Em mè nheo.
Mình đành bấm bụng giở đồ nghề ra dạy cho em cuốn thuốc. Em chăm chú nhìn từng bước tay mình làm,cẩn thận như sợ rơi mất công đoạn nào thì phí công đoạn ấy. Rồi lấy đồ nghề lại từ tay mình bắt đầu thức hành.
-Rồi, Em phải vuốt giấy phẳng ra đã.
-Giờ thì gập đôi tờ giấy lại,thế như thế…..
-Bỏ thuốc vào đi em.
-Cầm 2 đầu tờ giấy vê lại với nhau cho đến khi tròn rồi liếm chỗ keo cho dính vào với nhau.
Mình cẩn thận hướng dẫn em từng bước một. Hướng dẫn thì phải ngồi sát lại. Người em tỏa ra mùi nước hoa chấm cổ thơm kiểu ngọt,chứ không nhức óc. Da cũng trắng nữa.
-Em cẩn thận làm theo rồi cuốn lại, điếu thuốc méo xệch, giấy nhăn nhúm. Em nhìn điếu thuốc cười phá lên còn mình thì ngán ngẩm. Em nói trong tiếng cười:
-Thầy ơi ! thầy dạy sai rồi !
-Tại học sinh làm kém thì có! Thầy chưa bao giờ sai cả. Mình hùa theo.
-Làm lại xem kết quả có tốt hơn không nào!
Em lại rút giấy của mình ra cuốn lại. Phải mất đến 4 tờ nữa (giấy đắt vãi lờ ra chứ có phải rẻ đâu) em mới cuốn đc điếu thuốc nhìn…..méo vừa đủ. Đẹp như bị xe tải 50 tấn cán qua cán lại vậy.
-Em làm được rồi này!
-Phải vậy chứ! Sao lại không làm được điều tương tự với đàn?
-Đàn khó hơn! Anh chẳng hiểu gì cả!
-Khó đâu mà khó!
-Khó mà! Em nói rồi đưa điếu thuốc thành quả lên hút. Mình lại châm thuốc cho em.
-Không múa zip trước mặt em nữa à?
-Không! Múa nhiều làm gì! Đau tay lắm.
-Uh! Tùy anh thôi. Lại nguyên tắc rồi đấy! Em kích.
Mình bỏ ngoài tai lời kích bác, rồi hỏi han lung tung chuyện học hành mĩ thuật của em. Cũng bởi vì sang năm mình định thi vào một trường kiến trúc có tiếng của Hà Nội, thành ra cũng phải học mĩ thuật. Nghĩ là cái này có thể khơi nguồn câu chuyện được nên mình nói cho vui.
Ngồi được một lúc,uống được hết cốc café,tám được vài câu chuyện (vãi được), em nói:
-Ngồi mãi chán quá! Mình ra ngoài đi anh. Em đề nghị.
-Đi đâu bây giờ?
-Đi lượn phố lung tung rồi ăn kem nhé! Em nháy mắt.
Mình lưỡng lự vì đang muốn về.
-Đi nhé! Đừng lo. Anh chỉ thưởng em phần café thôi, ăn kem em sẽ mời! ok?
Không phải là vấn đề tiền, em nghĩ anh thế sao? Oan anh quá. Mình than.
-Vậy đi nhé! Để em kêu người ta tính tiền.
Mình tặc lưỡi.
-Uh thì đi.
-Mặt phải vui lên cơ! Em bồi thêm.
-Mình cười với em một cái. Không biết nên gọi là cười hay nhăn nhở như khỉ tuốt ống nữa.
-Đạt tiêu chuẩn rồi đấy! Anh ơi tính tiền cho em bàn này! Em gọi to.
Mình đứng lên trả tiền rồi cùng em đi ra lấy xe.
Trong lúc chờ nước, em vứt bao ba số lên bàn rồi rút một điếu ra hút. Thấy em sờ lần xung quanh mình biết ngay em tìm bật lửa, thế là mình thò con zip làm một đường trick mở 5$ (trick 5$ với zippo dư nào thì mời các thím xem trên youtube nhé.) theo thói quen. Em nhìn mình, cười rồi thò điếu thuốc vào lấy lửa. Đoạn kéo được một hơi thì bỏ ra.
-Trick đẹp đấy nhỉ, trông khá sành điệu. Em nói rồi lại cười kiểu ngạc nhiên.
-Thói quen của anh thôi. Ai cầm zip chẳng nghịch linh tinh thế này thế kia. MÌnh đáp.
-Một ngày em hút bao nhiêu vậy? Mình hỏi thêm.
-Không nhiều-đủ sống, khoảng nửa gói.
-Nửa gói? Có quá nhiều không?
-Anh làm gì mà mặt ngạc nhiên dữ vậy? Chưa thấy ai hút một ngày nửa gói hay sao mà mặt nhăn nhó thế kia?
-Người hút một ngày nửa gói thì anh có biết,biết nhiều là đằng khác. Nhưng con gái như em, mà hút một ngày tận nửa gói thì mới thấy lần đầu.
-Con gái thì có khác gì? Phân biệt giới tính đúng không? Em nhíu mày.
-Không. Thực ra thì giới nào cũng vậy thôi. Nên hút vừa đủ, cũng nên để ý tới sức đề kháng của phổi một chút.
-Có biết từ ngày hút thuốc, em lặn sâu và nhịn thở được lâu hơn bình thường không? Em nói rồi cười phá lên.
-Ôi trời! không hay ho gì đâu em. Mình ôn tồn nói với em.
-Anh cũng là dân nghệ thuật mà sao nguyên tắc quá vậy,sao không tự do thoáng đãng một chút nhỉ?
-Anh mà nguyên tắc sao?
-Quá nguyên tắc ấy!
-Ở điểm nào?
-Mọi thứ, từ chuyện giờ giấc dạy,chuyện đàn đúng kĩ thuật,chuyện hút thuốc…vv…. Anh không thấy thế à?
-Có thể anh là người nguyên tắc thật, anh cũng không biết nữa.
-Thôi bỏ qua chuyện đấy đi! Ta nói cái khác nhé? Em tinh nghịch đề nghị.
-À mà anh có mang thuốc không? Em dụi điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn.
-Thuốc nào? Mình hỏi.
-Thuốc của anh,loại cuốn ấy.
-Có.
-Đưa em hút thử lần nữa.
-Em thôi hút thuốc đi được không? Anh ngồi với em nãy giờ mà người ta toàn nhìn thấy em hút không à! Em không thấy nó trái ngược với mọi thứ bình thường sao?
CHAP 42:-Anh ngại ngồi với em à? Em thỏ thẻ.
-Không ý anh không phải thế.
-Vậy thuốc của anh đâu? (vãi)
Mình đành nhắm mắt rút gói thuốc ra cho em.
-Dạy em cuốn đi! Em mè nheo.
Mình đành bấm bụng giở đồ nghề ra dạy cho em cuốn thuốc. Em chăm chú nhìn từng bước tay mình làm,cẩn thận như sợ rơi mất công đoạn nào thì phí công đoạn ấy. Rồi lấy đồ nghề lại từ tay mình bắt đầu thức hành.
-Rồi, Em phải vuốt giấy phẳng ra đã.
-Giờ thì gập đôi tờ giấy lại,thế như thế…..
-Bỏ thuốc vào đi em.
-Cầm 2 đầu tờ giấy vê lại với nhau cho đến khi tròn rồi liếm chỗ keo cho dính vào với nhau.
Mình cẩn thận hướng dẫn em từng bước một. Hướng dẫn thì phải ngồi sát lại. Người em tỏa ra mùi nước hoa chấm cổ thơm kiểu ngọt,chứ không nhức óc. Da cũng trắng nữa.
-Em cẩn thận làm theo rồi cuốn lại, điếu thuốc méo xệch, giấy nhăn nhúm. Em nhìn điếu thuốc cười phá lên còn mình thì ngán ngẩm. Em nói trong tiếng cười:
-Thầy ơi ! thầy dạy sai rồi !
-Tại học sinh làm kém thì có! Thầy chưa bao giờ sai cả. Mình hùa theo.
-Làm lại xem kết quả có tốt hơn không nào!
Em lại rút giấy của mình ra cuốn lại. Phải mất đến 4 tờ nữa (giấy đắt vãi lờ ra chứ có phải rẻ đâu) em mới cuốn đc điếu thuốc nhìn…..méo vừa đủ. Đẹp như bị xe tải 50 tấn cán qua cán lại vậy.
-Em làm được rồi này!
-Phải vậy chứ! Sao lại không làm được điều tương tự với đàn?
-Đàn khó hơn! Anh chẳng hiểu gì cả!
-Khó đâu mà khó!
-Khó mà! Em nói rồi đưa điếu thuốc thành quả lên hút. Mình lại châm thuốc cho em.
-Không múa zip trước mặt em nữa à?
-Không! Múa nhiều làm gì! Đau tay lắm.
-Uh! Tùy anh thôi. Lại nguyên tắc rồi đấy! Em kích.
Mình bỏ ngoài tai lời kích bác, rồi hỏi han lung tung chuyện học hành mĩ thuật của em. Cũng bởi vì sang năm mình định thi vào một trường kiến trúc có tiếng của Hà Nội, thành ra cũng phải học mĩ thuật. Nghĩ là cái này có thể khơi nguồn câu chuyện được nên mình nói cho vui.
Ngồi được một lúc,uống được hết cốc café,tám được vài câu chuyện (vãi được), em nói:
-Ngồi mãi chán quá! Mình ra ngoài đi anh. Em đề nghị.
-Đi đâu bây giờ?
-Đi lượn phố lung tung rồi ăn kem nhé! Em nháy mắt.
Mình lưỡng lự vì đang muốn về.
-Đi nhé! Đừng lo. Anh chỉ thưởng em phần café thôi, ăn kem em sẽ mời! ok?
Không phải là vấn đề tiền, em nghĩ anh thế sao? Oan anh quá. Mình than.
-Vậy đi nhé! Để em kêu người ta tính tiền.
Mình tặc lưỡi.
-Uh thì đi.
-Mặt phải vui lên cơ! Em bồi thêm.
-Mình cười với em một cái. Không biết nên gọi là cười hay nhăn nhở như khỉ tuốt ống nữa.
-Đạt tiêu chuẩn rồi đấy! Anh ơi tính tiền cho em bàn này! Em gọi to.
Mình đứng lên trả tiền rồi cùng em đi ra lấy xe.
__________________
CHAP 43:
Sau đó mình và em vòng vèo chạy lên Hồ Gươm. Ra chỗ ăn kem truyền thống mà cả đất Hà Nội này đều biết đấy là Tràng Tiền. Mình cũng mê phố này nhất, vì thấy bảo ngày xưa đây là xưởng đúc tiền chính của kho bạc Đông Dương. GÌ chứ nghe thấy tiền phải mê cái đã,ngoài vấn đề giá trị ra, thì tiền cũng là một tác phẩm nghệ thuật đẹp tới nao lòng.
Mình dựng xe vào chỗ gửi rồi cùng em sang đường. Hôm nay may cái là cuối tuần, nên lượng người cũng không….ít lắm. Mình bảo em đứng chờ ở ngoài rồi xông vào mua kem. Thôi thì đủ các thể loại chen lấn,nhảy cóc,lệch hàng…vv…..Tự dưng nghĩ lại thấy kiểu đặt gạch của các cụ ngày xưa , cái thời mà bao cấp ấy, thật là hiệu vô cùng quả của hóa. Giờ thì thời đại này còn đặt gạch gì nữa,chỉ có nước cầm gạch tương vào đầu cái thằng chen thì có.
Được một lúc vừa chen lấn vừa luận đàm chuyện…chen lấn thì mình cũng mua đc kem. Mình hổ hởi quệt mồ hôi mang nhanh ra cho em, không kem mà chảy hết lại phải……replay quả chen lấn vừa rồi nữa thì phiền.
Em đỡ kem từ tay mình rồi hỏi mình chen có mệt không. Mình bảo không chen mấy lần nữa cũng chẳng ăn thua gì. Em cười khen mình ga lăng. Mình cũng cười lại với em, rồi cả hai cùng đứng…..mút kem.
-Anh có hay đi ăn kem không? Em hỏi trong lúc mút.
-À! Thỉnh thoảng thôi,rỗi rãi hoặc có dịp gì đấy.
-Dịp như thế nào?
-Như hôm nay chẳng hạn.
-À ra thế! Em lại cười. Phải công nhận là em rất hay cười.
-Thế anh hay đi với ai?
-Bạn bè,mấy thằng bạn học cùng,hoặc nối khố nối áo, cả bạn thân nữa. Thân theo kiểu thân ai người đấy lo ấy. Mình nói.
Em cười rồi hỏi tiếp:
-Thế không có người yêu đi cùng à?
Câu hỏi của em làm mình chột dạ nhớ về bé Linh. Thế là đứng thần người ra một lúc……
Bỗng có lực gì đó đẩy đẩy bên tay phải-là tay của em.
-Anh sao thế? Sao thần người ra vậy?
Mình tỉnh người:
-À! Không có gì đâu! Trúng gió một tí ấy mà!
-Gió máy gì vậy? em làm anh nhớ tới chuyện gì à?
-Không, em không làm gì đâu. Mình cố đánh trống lảng ra khỏi chủ đề này.
-Vậy chị ấy có đẹp không? Em vẫn chưa buông tha mình.
-Ai?
-Người yêu anh ấy?
-Sao em biết anh có người yêu hay chưa?
-Anh đang tự trả lời câu hỏi của em đấy thôi.
Mình ngập ngừng.
-Thôi bàn qua chuyện khác đi.
-Kỉ niệm buồn của anh à? Nhưng thôi nếu anh không thích thì thôi vậy.
-Uh, có thể một lúc nào đấy thích hợp hơn anh sẽ nói.
Sau đó mình và em vòng vèo chạy lên Hồ Gươm. Ra chỗ ăn kem truyền thống mà cả đất Hà Nội này đều biết đấy là Tràng Tiền. Mình cũng mê phố này nhất, vì thấy bảo ngày xưa đây là xưởng đúc tiền chính của kho bạc Đông Dương. GÌ chứ nghe thấy tiền phải mê cái đã,ngoài vấn đề giá trị ra, thì tiền cũng là một tác phẩm nghệ thuật đẹp tới nao lòng.
Mình dựng xe vào chỗ gửi rồi cùng em sang đường. Hôm nay may cái là cuối tuần, nên lượng người cũng không….ít lắm. Mình bảo em đứng chờ ở ngoài rồi xông vào mua kem. Thôi thì đủ các thể loại chen lấn,nhảy cóc,lệch hàng…vv…..Tự dưng nghĩ lại thấy kiểu đặt gạch của các cụ ngày xưa , cái thời mà bao cấp ấy, thật là hiệu vô cùng quả của hóa. Giờ thì thời đại này còn đặt gạch gì nữa,chỉ có nước cầm gạch tương vào đầu cái thằng chen thì có.
Được một lúc vừa chen lấn vừa luận đàm chuyện…chen lấn thì mình cũng mua đc kem. Mình hổ hởi quệt mồ hôi mang nhanh ra cho em, không kem mà chảy hết lại phải……replay quả chen lấn vừa rồi nữa thì phiền.
Em đỡ kem từ tay mình rồi hỏi mình chen có mệt không. Mình bảo không chen mấy lần nữa cũng chẳng ăn thua gì. Em cười khen mình ga lăng. Mình cũng cười lại với em, rồi cả hai cùng đứng…..mút kem.
-Anh có hay đi ăn kem không? Em hỏi trong lúc mút.
-À! Thỉnh thoảng thôi,rỗi rãi hoặc có dịp gì đấy.
-Dịp như thế nào?
-Như hôm nay chẳng hạn.
-À ra thế! Em lại cười. Phải công nhận là em rất hay cười.
-Thế anh hay đi với ai?
-Bạn bè,mấy thằng bạn học cùng,hoặc nối khố nối áo, cả bạn thân nữa. Thân theo kiểu thân ai người đấy lo ấy. Mình nói.
Em cười rồi hỏi tiếp:
-Thế không có người yêu đi cùng à?
Câu hỏi của em làm mình chột dạ nhớ về bé Linh. Thế là đứng thần người ra một lúc……
Bỗng có lực gì đó đẩy đẩy bên tay phải-là tay của em.
-Anh sao thế? Sao thần người ra vậy?
Mình tỉnh người:
-À! Không có gì đâu! Trúng gió một tí ấy mà!
-Gió máy gì vậy? em làm anh nhớ tới chuyện gì à?
-Không, em không làm gì đâu. Mình cố đánh trống lảng ra khỏi chủ đề này.
-Vậy chị ấy có đẹp không? Em vẫn chưa buông tha mình.
-Ai?
-Người yêu anh ấy?
-Sao em biết anh có người yêu hay chưa?
-Anh đang tự trả lời câu hỏi của em đấy thôi.
Mình ngập ngừng.
-Thôi bàn qua chuyện khác đi.
-Kỉ niệm buồn của anh à? Nhưng thôi nếu anh không thích thì thôi vậy.
-Uh, có thể một lúc nào đấy thích hợp hơn anh sẽ nói.
__________________
CHAP 44:
Sau đó mình và em nói thêm dăm ba câu chuyện khác+ăn thêm mấy lượt kem nữa, rồi mình chở em về.
Tiếp các tuần sau đó, mình vẫn dạy em bình thường như bao bình thường khác. Có điều mình và em đã có thể nói chuyện trong không khí thoải mái hơn một chút. Có thể em nói đúng, mình hơi nguyên tắc khi dạy học sinh,vì chỉ quen nói trong khuôn khổ bài giảng chứ không chia sẻ bất kì điều gì khác. Em là người đầu tiên cạy miệng được một chút đời sống riêng tư của ông thầy khổ hạnh này.
-Ngày X này trong tuần anh có bận không? Em đột nhiên hỏi giữa bài.
-Để làm gì?
-Đi xem phim với em không? Phim mới hay lắm,em muốn đi xem!
-Anh bận đi dạy mất rồi.
-Thật không? Em hỏi.
-Thật.
-Bạn bè em đâu? Sao không đi với họ.
-Em thích đi với anh.
-Người yêu em thì sao?
-Em không có người yêu.
-Vô lí! Nhìn lại em xem, không có người yêu nghe thật buồn cười.
-Vậy anh cười được rồi đấy! em nói và lại cười.
-Sao lại thích đi với anh?
-Em thích! Vậy là đủ không cần lí do gì khác.
-Anh có gì khác với những người còn lại?
-Một chút tin tưởng, ít ra anh cũng sẽ không làm hại em! Em lại cười.
Trở lại vào bài thôi em.
-Đừng lo! Em không yêu anh đâu! Haha! Anh chưa bao giờ được một cô gái mời đi xem phim hả? Chắc quen nghĩ 2 người khác giới tới rạp chỉ vì yêu nhau chứ gì? Em vẫn không chịu trở lại đàn.
Quả thật mình chưa thấy người con gái nào lại bạo miệng như em.
-Vậy có gì khác sao? Mình hỏi.
-Tại sao giữa nam và nữ không thể có tình cảm khác ngoài tình yêu?
-Có chứ! Tình bạn chẳng hạn.Mình trả lời.
-Vậy anh có thể suy nghĩ theo lối đó và đi với em. Em không thể đi xem phim một mình được. Anh sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy một đứa con gái dặt dẹo ở rạp một mình?
Mình đành dùng biện pháp tình thế:
-Để anh sắp xếp công việc đã.
-Coi như anh đồng ý rồi đấy nhé! Ngoắc tay đi! Em chìa ngón tay ra.
-Không anh không thể ngoắc tay khi chưa chắc chắn đc.
-Cho em một chút hi vọng đi.
Mình đành ngoắc tay với em.
-Như thế học mới có hứng hơn được. Em nói tinh nghịch.
Mình chịu thua luôn không biết nói gì nữa.
Tan ca dạy, mình phi xe về nhà nằm úp gối lên đầu,rồi vắt bộ nhớ flash không dùng công nghệ đĩa , bọc sau lớp canxi carbon “nát” tự nhiên 100% phủ lông mao sinh học ra mà nghĩ. Không hiểu em đang có ý gì với mình mà muốn đi chơi với mình hoài vậy. Lại một bé Phương version 2 nữa thì mệt lắm. Có khi phải nghỉ dạy……
Nhưng nghĩ lại số tiền dạy mỗi tháng em đưa, mình lại…..không cam lòng. Thế là đành bấm bụng ngồi chờ xem có bị số phận vả vào mặt cho phát nữa không.
Sau đó mình và em nói thêm dăm ba câu chuyện khác+ăn thêm mấy lượt kem nữa, rồi mình chở em về.
Tiếp các tuần sau đó, mình vẫn dạy em bình thường như bao bình thường khác. Có điều mình và em đã có thể nói chuyện trong không khí thoải mái hơn một chút. Có thể em nói đúng, mình hơi nguyên tắc khi dạy học sinh,vì chỉ quen nói trong khuôn khổ bài giảng chứ không chia sẻ bất kì điều gì khác. Em là người đầu tiên cạy miệng được một chút đời sống riêng tư của ông thầy khổ hạnh này.
-Ngày X này trong tuần anh có bận không? Em đột nhiên hỏi giữa bài.
-Để làm gì?
-Đi xem phim với em không? Phim mới hay lắm,em muốn đi xem!
-Anh bận đi dạy mất rồi.
-Thật không? Em hỏi.
-Thật.
-Bạn bè em đâu? Sao không đi với họ.
-Em thích đi với anh.
-Người yêu em thì sao?
-Em không có người yêu.
-Vô lí! Nhìn lại em xem, không có người yêu nghe thật buồn cười.
-Vậy anh cười được rồi đấy! em nói và lại cười.
-Sao lại thích đi với anh?
-Em thích! Vậy là đủ không cần lí do gì khác.
-Anh có gì khác với những người còn lại?
-Một chút tin tưởng, ít ra anh cũng sẽ không làm hại em! Em lại cười.
Trở lại vào bài thôi em.
-Đừng lo! Em không yêu anh đâu! Haha! Anh chưa bao giờ được một cô gái mời đi xem phim hả? Chắc quen nghĩ 2 người khác giới tới rạp chỉ vì yêu nhau chứ gì? Em vẫn không chịu trở lại đàn.
Quả thật mình chưa thấy người con gái nào lại bạo miệng như em.
-Vậy có gì khác sao? Mình hỏi.
-Tại sao giữa nam và nữ không thể có tình cảm khác ngoài tình yêu?
-Có chứ! Tình bạn chẳng hạn.Mình trả lời.
-Vậy anh có thể suy nghĩ theo lối đó và đi với em. Em không thể đi xem phim một mình được. Anh sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy một đứa con gái dặt dẹo ở rạp một mình?
Mình đành dùng biện pháp tình thế:
-Để anh sắp xếp công việc đã.
-Coi như anh đồng ý rồi đấy nhé! Ngoắc tay đi! Em chìa ngón tay ra.
-Không anh không thể ngoắc tay khi chưa chắc chắn đc.
-Cho em một chút hi vọng đi.
Mình đành ngoắc tay với em.
-Như thế học mới có hứng hơn được. Em nói tinh nghịch.
Mình chịu thua luôn không biết nói gì nữa.
Tan ca dạy, mình phi xe về nhà nằm úp gối lên đầu,rồi vắt bộ nhớ flash không dùng công nghệ đĩa , bọc sau lớp canxi carbon “nát” tự nhiên 100% phủ lông mao sinh học ra mà nghĩ. Không hiểu em đang có ý gì với mình mà muốn đi chơi với mình hoài vậy. Lại một bé Phương version 2 nữa thì mệt lắm. Có khi phải nghỉ dạy……
Nhưng nghĩ lại số tiền dạy mỗi tháng em đưa, mình lại…..không cam lòng. Thế là đành bấm bụng ngồi chờ xem có bị số phận vả vào mặt cho phát nữa không.
__________________
CHAP 45:
Trước ngày xem phim hai hôm, em có nhắn tin cho mình hỏi anh sắp xếp được công việc chưa.Thực ra có công việc đêk gì đâu, gió máy tí cho đỡ lằng nhằng với em ấy mà. Nhân tiện mình cũng tảng lờ tin nhắn của em,coi như là chưa thấy,chưa đọc,chưa biết gì hết…..em có hỏi thì bảo là mạng lỗi anh không nhận được cho nhanh. Con gái thì tốt nhất không nên lằng nhằng.
Em vẫn không chịu thua gọi thẳng vào máy mình. Cực chẳng đã mình đành nhấc máy không mang tiếng chảnh……như hót gơn thì….bỏ mie!
-Anh có nhận được tin nhắn của em không?
-Không anh không thấy.
-Lạ nhỉ? Em vừa nhắn mới đây mà?
-Chắc mạng lỗi rồi em!
-Chắc thế!
-Có chuyện gì mà nhắn tin anh vậy?
-Chuyện xem phim ấy! anh còn nhớ không.
-À anh nhớ rồi!
-Thế anh có đi được với em không.
-À uh thì… Mình ngắc ngứ.
-Đi nhé?
-Uh (đ’ hiểu sao lúc đấy mình lại ừ nữa).
-Vậy em lên lịch rồi anh lại tới đón em như hôm café nhé!
-Uh! Được em!
-Hẹn anh tới lúc đó nghen! Em cười trong điện thoại.
-uh! Chào em nhé! Mình đáp cho đủ lễ.
Tiếng dập điện thoại nghe tới cụp phát,như kiểu đóng dấu bán nhà bán cửa,chạy nợ lên cao nguyên trồng rẫy,chăn nuôi con heo cái trâu qua ngày. Mình đành lẩm bẩm tự an ủi bản thân:“phóng lao rồi thì đành phải theo lao thôi, lưng hổ đã cưỡi, phi xuống đất hổ nó ‘búp phê’ tươi sống ngay chứ chẳng đùa” dù gì cũng đang chạy thận nhân tạo qua ngày. Coi như đổi chút hương vị cuộc sống vậy.
Tối hôm ấy em chờ sẵn mình ở cổng, chứ không như hôm trước nữa. Em mặc rất thoáng,đúng kiểu dân vẽ vời với quần short và áo thun, cùng vài phụ kiện nữa mà do sự mài mòn của thời gian nên mình…..không nhớ. Thực ra xét một cách tổng thể và khách quan hóa vấn đề dựa trên sự tương đối nhất định, thì em nhìn cũng xinh, cá tính-tóc ngắn ngang vai mái chéo nhuộm màu hạt dẻ, da trắng môi hồng,mắt trong,có kẻ tí cho đậm lên thôi, chứ cũng không phải dạng thị nở móc đất đội mồ chui lên, thành ra mình đi với em cũng không ý kiến gì cả. Mình thì xấu như con gấu (gấu trúc chứ không phải gấu chó đâu nhá) sẵn rồi ,nên chở em thì chỉ có xấu em thôi chứ chẳng xấu mình. Cơ mà từ hồi có chuyện với bé Linh và bé Phương nên giờ chẳng có cảm giác gì với con gái cả. Với cả đang chuyên tâm dùi mài kinh sử làm lên nghiệp lớn cái đã! Không có gái gú gì hết!
-Sao đứng ngoài này? Không đợi anh đến rồi gọi xuống có hơn không. Nhỡ anh tới muộn thì sao?
-Em tin vào sự nguyên tắc giờ giấc của anh. Em đùa.
Trước ngày xem phim hai hôm, em có nhắn tin cho mình hỏi anh sắp xếp được công việc chưa.Thực ra có công việc đêk gì đâu, gió máy tí cho đỡ lằng nhằng với em ấy mà. Nhân tiện mình cũng tảng lờ tin nhắn của em,coi như là chưa thấy,chưa đọc,chưa biết gì hết…..em có hỏi thì bảo là mạng lỗi anh không nhận được cho nhanh. Con gái thì tốt nhất không nên lằng nhằng.
Em vẫn không chịu thua gọi thẳng vào máy mình. Cực chẳng đã mình đành nhấc máy không mang tiếng chảnh……như hót gơn thì….bỏ mie!
-Anh có nhận được tin nhắn của em không?
-Không anh không thấy.
-Lạ nhỉ? Em vừa nhắn mới đây mà?
-Chắc mạng lỗi rồi em!
-Chắc thế!
-Có chuyện gì mà nhắn tin anh vậy?
-Chuyện xem phim ấy! anh còn nhớ không.
-À anh nhớ rồi!
-Thế anh có đi được với em không.
-À uh thì… Mình ngắc ngứ.
-Đi nhé?
-Uh (đ’ hiểu sao lúc đấy mình lại ừ nữa).
-Vậy em lên lịch rồi anh lại tới đón em như hôm café nhé!
-Uh! Được em!
-Hẹn anh tới lúc đó nghen! Em cười trong điện thoại.
-uh! Chào em nhé! Mình đáp cho đủ lễ.
Tiếng dập điện thoại nghe tới cụp phát,như kiểu đóng dấu bán nhà bán cửa,chạy nợ lên cao nguyên trồng rẫy,chăn nuôi con heo cái trâu qua ngày. Mình đành lẩm bẩm tự an ủi bản thân:“phóng lao rồi thì đành phải theo lao thôi, lưng hổ đã cưỡi, phi xuống đất hổ nó ‘búp phê’ tươi sống ngay chứ chẳng đùa” dù gì cũng đang chạy thận nhân tạo qua ngày. Coi như đổi chút hương vị cuộc sống vậy.
Tối hôm ấy em chờ sẵn mình ở cổng, chứ không như hôm trước nữa. Em mặc rất thoáng,đúng kiểu dân vẽ vời với quần short và áo thun, cùng vài phụ kiện nữa mà do sự mài mòn của thời gian nên mình…..không nhớ. Thực ra xét một cách tổng thể và khách quan hóa vấn đề dựa trên sự tương đối nhất định, thì em nhìn cũng xinh, cá tính-tóc ngắn ngang vai mái chéo nhuộm màu hạt dẻ, da trắng môi hồng,mắt trong,có kẻ tí cho đậm lên thôi, chứ cũng không phải dạng thị nở móc đất đội mồ chui lên, thành ra mình đi với em cũng không ý kiến gì cả. Mình thì xấu như con gấu (gấu trúc chứ không phải gấu chó đâu nhá) sẵn rồi ,nên chở em thì chỉ có xấu em thôi chứ chẳng xấu mình. Cơ mà từ hồi có chuyện với bé Linh và bé Phương nên giờ chẳng có cảm giác gì với con gái cả. Với cả đang chuyên tâm dùi mài kinh sử làm lên nghiệp lớn cái đã! Không có gái gú gì hết!
-Sao đứng ngoài này? Không đợi anh đến rồi gọi xuống có hơn không. Nhỡ anh tới muộn thì sao?
-Em tin vào sự nguyên tắc giờ giấc của anh. Em đùa.
----- Xem tiếp chap 46 - 50 của truyện ------