Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) [Chap 46- Chap 50]Tác giả : gt40
CHAP 46:
-Anh không có nguyên tắc vậy mà.
-Biết đâu được đấy.
-Đi đi anh không muộn. Nói đoạn em lên xe.
Mình chở em tới rạp,em đứng chờ mình gửi xe xong rồi cả hai cùng vào.
-Mình vào đi em.
-Khoan đã,vừa nói em vừa chống tay vào eo rồi đưa về phía mình.
-Gì vậy? Mình hỏi.
-Anh có thấy những người khác đi xung quanh người ta làm gì không?
Mình đưa mắt ra nhìn xung quanh rồi nhìn em.
-Nhưng anh và em đâu có tính chất như vậy đâu.
-Thì cứ coi như câu điều kiện không có thật ở hiện tại đi. Anh và em đi không giống người khác nhìn kì lắm. Em nháy mắt.
Mình thở dài phát, rồi đưa tay tròng vào tay em. Đoạn em nhích sát vào, rồi ôm tay tự nhiên đến nỗi rùng cả người.
Vào xem được khoảng gần tiếng, em ghé tai mình kêu phim gì mà coi buồn ngủ quá, cho em ngủ nhờ một tí. Rồi chẳng cần mình đồng ý hay không, em gục luôn vào vai mình ngủ ngon lành. Ban đầu cứ nghĩ là em dùng “bài” để làm việc này. Nhưng không, gục độ 5 phút thì em ngủ thật. Thở đều và nép vào mình, vì điều hòa trong phòng lạnh quá. Mình ngồi xem tiếp vì phim hay tuyệt cú mèo luôn,toàn súng đẹp cả! mà mình lại rất mê cái khoản này, M4-mp5-g36….vv….cứ rải đều trên phim thì đêk ai mà chịu đc. Thỉnh thoảng đúng lúc phim đang ban căng-đông ti mo,đấu súng bắn đỏ lòm cả màn hình,người chết la liệt ,thằng kêu hự, thằng kêu hựa,thằng lăn lộn như chó nhìn thấy riềng. Thì em lại khẽ trở mình một cái ,làm mình có cảm giác như bị súng trên màn ảnh bắn vô người, tạo lực 4D thì cứ phải gọi là. Mình dừng coi chút xem em có sao không,thì thấy em vẫn đang ngủ bình thường. Duy chỉ có tóc mái bị xõa xuống che cả mặt. Mình thò tay ra, đoạn gạt chỗ tóc mái lên để nó đỡ xõa ,không em lại trở mình thì xem đấu súng mất cả ngon. Nhưng em lại đụng đậy, khiến mình rụt tay lại, vì sợ em thấy mình làm thế thì khéo quy kết là “diễn trò tình cảm” thì “tình ngay lý gian”.
Em hết trở mình một cái ,mình lại cẩn thận đưa tay lên gạt tóc ra cho em. Tiện thể ngó mặt em chút vì chưa thấy con gái ngủ bao giờ,tò mò tí chắc cũng không đến nỗi sưu tập lịch vạn niên. Em ngủ ngon ,mắt nhắm nghiền nhìn khá dễ thương. Mùi tóc và nước hoa của em tỏa ra thơm và bay nhẹ xung quanh một cách rất êm, làm mình cũng thấy díu cả mắt. Nhưng chợt nghĩ tới đôi tông nót phệt (north face) đắt tiền, mà giờ ngủ thằng mất dạy nào nó khuân mất,tí ra lại phải “đôi chân trần trên cát” chở em về thì bách nhục xuyên tâm nên lại thôi. Mình cứ ngây ra ngắm em một lúc như vậy (vẫn để ý đôi tông) quên cả xem phim. Tiếng thở nhẹ của con gái nghe êm lắm, dường như át cả tiếng súng nổ chát chúa trên màn hình (dầm cuông hoang sinh tưởng về mặt vật lý), hơi thở ấm phả cả vào vai mình.Thế là mình ngồi sát lại, gần em thêm một chút vì sợ em lạnh. Mặc dù người mình cũng lạnh chẳng khác gì ngâm ni-tơ lỏng. Nhưng bù đắp là mình còn có một trái tim ấm nồng 4 ngăn, bơm được 6000 lít máu và đập khoảng 105 ngàn nhịp đầy tinh tế trong một ngày.
-Anh không có nguyên tắc vậy mà.
-Biết đâu được đấy.
-Đi đi anh không muộn. Nói đoạn em lên xe.
Mình chở em tới rạp,em đứng chờ mình gửi xe xong rồi cả hai cùng vào.
-Mình vào đi em.
-Khoan đã,vừa nói em vừa chống tay vào eo rồi đưa về phía mình.
-Gì vậy? Mình hỏi.
-Anh có thấy những người khác đi xung quanh người ta làm gì không?
Mình đưa mắt ra nhìn xung quanh rồi nhìn em.
-Nhưng anh và em đâu có tính chất như vậy đâu.
-Thì cứ coi như câu điều kiện không có thật ở hiện tại đi. Anh và em đi không giống người khác nhìn kì lắm. Em nháy mắt.
Mình thở dài phát, rồi đưa tay tròng vào tay em. Đoạn em nhích sát vào, rồi ôm tay tự nhiên đến nỗi rùng cả người.
Vào xem được khoảng gần tiếng, em ghé tai mình kêu phim gì mà coi buồn ngủ quá, cho em ngủ nhờ một tí. Rồi chẳng cần mình đồng ý hay không, em gục luôn vào vai mình ngủ ngon lành. Ban đầu cứ nghĩ là em dùng “bài” để làm việc này. Nhưng không, gục độ 5 phút thì em ngủ thật. Thở đều và nép vào mình, vì điều hòa trong phòng lạnh quá. Mình ngồi xem tiếp vì phim hay tuyệt cú mèo luôn,toàn súng đẹp cả! mà mình lại rất mê cái khoản này, M4-mp5-g36….vv….cứ rải đều trên phim thì đêk ai mà chịu đc. Thỉnh thoảng đúng lúc phim đang ban căng-đông ti mo,đấu súng bắn đỏ lòm cả màn hình,người chết la liệt ,thằng kêu hự, thằng kêu hựa,thằng lăn lộn như chó nhìn thấy riềng. Thì em lại khẽ trở mình một cái ,làm mình có cảm giác như bị súng trên màn ảnh bắn vô người, tạo lực 4D thì cứ phải gọi là. Mình dừng coi chút xem em có sao không,thì thấy em vẫn đang ngủ bình thường. Duy chỉ có tóc mái bị xõa xuống che cả mặt. Mình thò tay ra, đoạn gạt chỗ tóc mái lên để nó đỡ xõa ,không em lại trở mình thì xem đấu súng mất cả ngon. Nhưng em lại đụng đậy, khiến mình rụt tay lại, vì sợ em thấy mình làm thế thì khéo quy kết là “diễn trò tình cảm” thì “tình ngay lý gian”.
Em hết trở mình một cái ,mình lại cẩn thận đưa tay lên gạt tóc ra cho em. Tiện thể ngó mặt em chút vì chưa thấy con gái ngủ bao giờ,tò mò tí chắc cũng không đến nỗi sưu tập lịch vạn niên. Em ngủ ngon ,mắt nhắm nghiền nhìn khá dễ thương. Mùi tóc và nước hoa của em tỏa ra thơm và bay nhẹ xung quanh một cách rất êm, làm mình cũng thấy díu cả mắt. Nhưng chợt nghĩ tới đôi tông nót phệt (north face) đắt tiền, mà giờ ngủ thằng mất dạy nào nó khuân mất,tí ra lại phải “đôi chân trần trên cát” chở em về thì bách nhục xuyên tâm nên lại thôi. Mình cứ ngây ra ngắm em một lúc như vậy (vẫn để ý đôi tông) quên cả xem phim. Tiếng thở nhẹ của con gái nghe êm lắm, dường như át cả tiếng súng nổ chát chúa trên màn hình (dầm cuông hoang sinh tưởng về mặt vật lý), hơi thở ấm phả cả vào vai mình.Thế là mình ngồi sát lại, gần em thêm một chút vì sợ em lạnh. Mặc dù người mình cũng lạnh chẳng khác gì ngâm ni-tơ lỏng. Nhưng bù đắp là mình còn có một trái tim ấm nồng 4 ngăn, bơm được 6000 lít máu và đập khoảng 105 ngàn nhịp đầy tinh tế trong một ngày.
__________________
CHAP 47:
Hết phim, mình lay nhẹ gọi em dậy. Em mở cặp mắt vẫn ngái ngủ hỏi mình hết phim rồi hả? Mình bảo uh (không hết thì gọi dậy để phá rạp à) . Mình nắm tay kéo em lên khỏi ghế ,rồi cứ thế nắm tay em đi ra ngoài (vì em không chịu buông,ứ phải do mình ). Ra đến bên ngoài mình hỏi em xem, em muốn đi về hay đi đâu nữa. Em bảo muốn đi ăn vì tối chưa ăn gì,chỉ kịp làm mấy điếu thuốc (vãi) . Nói đoạn nhắc tới thuốc, em lại tuồn bao ba số ra định hút. Mình thấy thế liền giật lấy của em than thở “trời con ma phổi này! Cái này là của anh nghe chưa!”. Em cười bảo “bộ nhìn em giống ma lắm hả?” Rồi đòi lại bao thuốc. Mình bảo”không!”. Em bảo “đưa cho em!”. Mình kiên quyết không đưa, em hét to “ĐƯA CHO EM!!!” làm bao nhiêu người nhìn . Mình bó chân bó tay bó toàn thân,cực chẳng đã đành đưa cho em. Em cười toe toét kêu anh thua rồi nhé! Mặt mỏng thế thì không đỡ lại được em đâu. Mình ra lấy xe rồi bảo em ngồi lên để đi ăn……mì vằn thắn (vẫn chỗ hay ăn với bé Linh). Chở em ra đến nơi thì:
-Sao anh biết chỗ này?
-Chỗ quen của anh từ lâu lắm rồi. Mình trả lời.
-Chỗ này cũng là chỗ quen của em từ lâu lắm rồi!
-Vậy là anh với em cùng gu hả. Hay nhỉ haha.Em cười rồi nói thêm.
Mình chột dạ nghĩ có khi em gặp mình đi với bé Linh từ đời nào rồi.
-Vậy có thể anh và em đã gặp nhau mà không biết.
-Cái đấy gọi là chưa có duyên đấy.
-Cũng có thể,ai mà biết được nhỉ?
-Anh học cách nói của em đấy à? Em nhíu mày.
-Không kiểu của anh thế đấy chứ.
-Không! Rõ là kiểu của em mà.
-Thôi thì là kiểu của em vậy,được chứ?
Em cười mãn nguyện.
Từ sau tối hôm ấy, mình để ý và nghĩ tới em nhiều hơn, có cảm giác mình đang thích em dần.
-Đi sinh nhật bạn với em nhé? Một lần khác em lại rủ.
-Bạn của em? anh không quen bạn của em.
-Đúng thế! Anh chỉ cần đi với em thôi là đủ.Em khẳng định.
-Cho anh một lý do hợp lí để làm việc này?
-uhm!....em chau mày vào suy nghĩ. (Khuôn mặt nhìn rất chi là dễ thương.)
-Bạn em ai cũng có bạn trai đi cùng cả, anh có thể giúp em được không?
-Anh đóng giả làm bạn trai em???? Mình ngạc nhiên thực sự.
-Đúng thế,một buổi thôi! Vì em.
-Không được,có nhiều cái không thể được!
-Tại sao không?
Hết phim, mình lay nhẹ gọi em dậy. Em mở cặp mắt vẫn ngái ngủ hỏi mình hết phim rồi hả? Mình bảo uh (không hết thì gọi dậy để phá rạp à) . Mình nắm tay kéo em lên khỏi ghế ,rồi cứ thế nắm tay em đi ra ngoài (vì em không chịu buông,ứ phải do mình ). Ra đến bên ngoài mình hỏi em xem, em muốn đi về hay đi đâu nữa. Em bảo muốn đi ăn vì tối chưa ăn gì,chỉ kịp làm mấy điếu thuốc (vãi) . Nói đoạn nhắc tới thuốc, em lại tuồn bao ba số ra định hút. Mình thấy thế liền giật lấy của em than thở “trời con ma phổi này! Cái này là của anh nghe chưa!”. Em cười bảo “bộ nhìn em giống ma lắm hả?” Rồi đòi lại bao thuốc. Mình bảo”không!”. Em bảo “đưa cho em!”. Mình kiên quyết không đưa, em hét to “ĐƯA CHO EM!!!” làm bao nhiêu người nhìn . Mình bó chân bó tay bó toàn thân,cực chẳng đã đành đưa cho em. Em cười toe toét kêu anh thua rồi nhé! Mặt mỏng thế thì không đỡ lại được em đâu. Mình ra lấy xe rồi bảo em ngồi lên để đi ăn……mì vằn thắn (vẫn chỗ hay ăn với bé Linh). Chở em ra đến nơi thì:
-Sao anh biết chỗ này?
-Chỗ quen của anh từ lâu lắm rồi. Mình trả lời.
-Chỗ này cũng là chỗ quen của em từ lâu lắm rồi!
-Vậy là anh với em cùng gu hả. Hay nhỉ haha.Em cười rồi nói thêm.
Mình chột dạ nghĩ có khi em gặp mình đi với bé Linh từ đời nào rồi.
-Vậy có thể anh và em đã gặp nhau mà không biết.
-Cái đấy gọi là chưa có duyên đấy.
-Cũng có thể,ai mà biết được nhỉ?
-Anh học cách nói của em đấy à? Em nhíu mày.
-Không kiểu của anh thế đấy chứ.
-Không! Rõ là kiểu của em mà.
-Thôi thì là kiểu của em vậy,được chứ?
Em cười mãn nguyện.
Từ sau tối hôm ấy, mình để ý và nghĩ tới em nhiều hơn, có cảm giác mình đang thích em dần.
-Đi sinh nhật bạn với em nhé? Một lần khác em lại rủ.
-Bạn của em? anh không quen bạn của em.
-Đúng thế! Anh chỉ cần đi với em thôi là đủ.Em khẳng định.
-Cho anh một lý do hợp lí để làm việc này?
-uhm!....em chau mày vào suy nghĩ. (Khuôn mặt nhìn rất chi là dễ thương.)
-Bạn em ai cũng có bạn trai đi cùng cả, anh có thể giúp em được không?
-Anh đóng giả làm bạn trai em???? Mình ngạc nhiên thực sự.
-Đúng thế,một buổi thôi! Vì em.
-Không được,có nhiều cái không thể được!
-Tại sao không?
__________________
CHAP 48:
-Em không hiểu, đóng giả là bạn trai em. Trước mặt bạn bè em, làm sao anh có thể làm như thế được. Anh chỉ dạy đàn cho em chứ không thể tham gia liên tục vào cuộc sống của em được,em hiểu chứ?
Em chùng xuống mặt thần ra.
-Nhưng cũng đâu phải tự nhiên em cần anh làm thế. Em có lí do của em.
-Lí do gì vậy?
-Em không thể nói lúc này được.
-Anh cũng không thể giúp em nếu không có lí do chính đáng.
-Hãy giúp em, em cần anh giúp.
-Anh không thể. Hết giờ học rồi! anh về đây.
Mình bỏ em lại với cây đàn.
Hôm đó về mình cũng suy nghĩ nhiều về lời đề nghị của em. Nửa muốn giúp em nửa không. Mình chỉ dạy đàn không hơn, đã đặt nguyên tắc cho bản thân như vậy rồi, giờ phá bỏ nguyên tắc khó lắm. Nhưng có vẻ em cần mình thật, với một lí do khó nói. Mình không biết làm thế nào nữa…..zzz
Những buổi sau mình lại đi dạy em như bình thường.Chỉ có duy nhất một buổi em hỏi mình vẫn không thể giúp em chuyện kia được hay sao? Mình nói với em:
-Không, anh không thể.
Tuy nhiên lúc về mình vẫn nghĩ tới lời đề nghị đấy của em.
-Tại sao mình không giúp em một lần? Em có bạn bè nhưng chỉ nhờ mình……Vậy là chỉ mình có khả năng giúp em?....Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu mình.
Sáng hôm sau mình quờ lấy điện thoại rồi nhắn tin cho em:
-Khi nào thì sinh nhật bạn em?
Em rep lại:
-Giua thang anh a.
-Cho anh biết cần phải làm những gì hôm đó.
Rồi em rep cho mình một lô một lốc các điều khoản như hợp đồng sắt thép xây dựng.
-Ok! Anh sẽ nhớ! Mình rep lại rồi vứt máy qua một bên. Cũng chẳng thiết đọc tin em vừa rep nữa.
Mình đang làm gì thế? Liệu như vậy có đúng không? Não nghĩ…..zzz
Rồi ngày sinh nhật bạn em cũng đến,mình tới chở em đi. Nơi tổ chức là một bar ở Hà Nội,mình thì chưa đi bar bao giờ nên chỉ sợ đóng không đạt.
Em thì thầm vào tai mình:
-Cảm ơn anh!
-Anh chỉ làm những gì cần làm thôi. Mình nói.
-Anh đi bar bao giờ chưa?
-Chưa. Mình thành khẩn.
-Vậy cứ ở sát bên em.
Tới nơi mình gửi xe, rồi em khoác tay mình đi vào tình tứ như một đôi thực sự.
Bạn em nhao ra khi em tới cửa. Em tạm rời mình một lúc để nói chuyện với bạn. Mình đứng nói chuyện với xã giao với vài người bạn trai khác của các bạn em, nhưng vẫn nghe loáng thoáng:
-Trai nào đấy?
-Mới đấy! em trả lời.
-Sao không khai báo?
-Thế mới bất ngờ.
-Đá thằng Kiên rồi à?
-Đừng nhắc tới thằng đấy nữa.
-Hôm nay nó cũng đi đấy!
-Không liên quan tới tao.
-Bọn tao thấy có vẻ không ổn đâu.
-Em không hiểu, đóng giả là bạn trai em. Trước mặt bạn bè em, làm sao anh có thể làm như thế được. Anh chỉ dạy đàn cho em chứ không thể tham gia liên tục vào cuộc sống của em được,em hiểu chứ?
Em chùng xuống mặt thần ra.
-Nhưng cũng đâu phải tự nhiên em cần anh làm thế. Em có lí do của em.
-Lí do gì vậy?
-Em không thể nói lúc này được.
-Anh cũng không thể giúp em nếu không có lí do chính đáng.
-Hãy giúp em, em cần anh giúp.
-Anh không thể. Hết giờ học rồi! anh về đây.
Mình bỏ em lại với cây đàn.
Hôm đó về mình cũng suy nghĩ nhiều về lời đề nghị của em. Nửa muốn giúp em nửa không. Mình chỉ dạy đàn không hơn, đã đặt nguyên tắc cho bản thân như vậy rồi, giờ phá bỏ nguyên tắc khó lắm. Nhưng có vẻ em cần mình thật, với một lí do khó nói. Mình không biết làm thế nào nữa…..zzz
Những buổi sau mình lại đi dạy em như bình thường.Chỉ có duy nhất một buổi em hỏi mình vẫn không thể giúp em chuyện kia được hay sao? Mình nói với em:
-Không, anh không thể.
Tuy nhiên lúc về mình vẫn nghĩ tới lời đề nghị đấy của em.
-Tại sao mình không giúp em một lần? Em có bạn bè nhưng chỉ nhờ mình……Vậy là chỉ mình có khả năng giúp em?....Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu mình.
Sáng hôm sau mình quờ lấy điện thoại rồi nhắn tin cho em:
-Khi nào thì sinh nhật bạn em?
Em rep lại:
-Giua thang anh a.
-Cho anh biết cần phải làm những gì hôm đó.
Rồi em rep cho mình một lô một lốc các điều khoản như hợp đồng sắt thép xây dựng.
-Ok! Anh sẽ nhớ! Mình rep lại rồi vứt máy qua một bên. Cũng chẳng thiết đọc tin em vừa rep nữa.
Mình đang làm gì thế? Liệu như vậy có đúng không? Não nghĩ…..zzz
Rồi ngày sinh nhật bạn em cũng đến,mình tới chở em đi. Nơi tổ chức là một bar ở Hà Nội,mình thì chưa đi bar bao giờ nên chỉ sợ đóng không đạt.
Em thì thầm vào tai mình:
-Cảm ơn anh!
-Anh chỉ làm những gì cần làm thôi. Mình nói.
-Anh đi bar bao giờ chưa?
-Chưa. Mình thành khẩn.
-Vậy cứ ở sát bên em.
Tới nơi mình gửi xe, rồi em khoác tay mình đi vào tình tứ như một đôi thực sự.
Bạn em nhao ra khi em tới cửa. Em tạm rời mình một lúc để nói chuyện với bạn. Mình đứng nói chuyện với xã giao với vài người bạn trai khác của các bạn em, nhưng vẫn nghe loáng thoáng:
-Trai nào đấy?
-Mới đấy! em trả lời.
-Sao không khai báo?
-Thế mới bất ngờ.
-Đá thằng Kiên rồi à?
-Đừng nhắc tới thằng đấy nữa.
-Hôm nay nó cũng đi đấy!
-Không liên quan tới tao.
-Bọn tao thấy có vẻ không ổn đâu.
__________________
CHAP 49:
-Cứ kệ đi. Chuyện gì tới thì giải quyết chuyện đấy.
Nói rồi em trở lại với mình.
-Đợi tí rồi vào anh nhé! Nhân vật chính chưa đến.
Mình uh với em rồi em lại khoác tay mình,mình cố gắng diễn mọi thứ thật tự nhiên.
-Hạnh!
Có tiếng đàn ông gọi tên em.Mình và em cùng theo phản xạ quay ra hướng tiếng gọi. Một thằng có vẻ trạc tuổi mình, ăn mặc khá đẹp,bấm khuyên tiến tới.
-Em cũng đi à?
Em không nói gì đứng quay mặt lại với thằng đó, kéo theo cả mình quay cùng.
-Em đang làm gì thế? Thằng đó nói tiếp.
-Tránh xa tôi ra! Em nói.
Thằng đó đổi hướng nhìn sang mình, nhìn mình từ đầu đến chân(nhìn đ’ gì mà nhìn!) như máy quét kim loại ở sân bay rồi chỉ vào mình hỏi :
-Ai đây?
-Anh ấy là người tôi yêu! Anh tránh ra chỗ khác đi.
Mình đứng như phỗng.
-Người tôi yêu? Thằng đấy nhấn mạnh từng chữ một như kiểu a á ớ bờ cờ.
-Đúng thế! Giờ để chúng tôi tự nhiên được chứ? Em nói.
-Thế tôi là gì của cô? Thằng đó đổi chủ ngữ. Cô nghĩ mọi chuyện giữa cô và tôi thế là xong sao?
-Mọi chuyện hết rồi! anh đừng đi theo tôi nữa! em nói.
-Ra đây tôi cần nói chuyện với cô!
Vừa nói thằng đó vừa nắm tay em đoạn kéo ra.
-Tôi không đi đâu và cũng không còn chuyện gì để nói với anh hết! em cố vùng ra.
Mình thấy hai người co kéo ,thì theo bản năng xông vào tách tay hai người ra.
Hai người dừng lại đi,mình vừa gỡ vừa nói.
-Đừng xen vào chuyện không phải của mày! Thằng đó dọa.
-Cô ấy là người yêu tôi! Anh tránh xa cô ấy ra! ( mình vừa nói vừa run).
-Mày nói gì?
Đúng lúc đó thì bạn bè em cũng lao ra vì thấy ồn ào. Em được mấy người bạn tách ra khỏi thằng đó.
-Giờ không phải lúc cãi nhau đâu anh Kiên! vì mọi người một chút đi!-một người bạn gái của em nói.
-Em không nghe thấy những lời Hạnh vừa nói với anh đâu!
-Lúc khác đi! Hôm nay sinh nhật mà!
Thằng đó quay lại nhìn mình và em.
-Anh phải về! anh không muốn ở lại.
-Thôi mà! Chuyện gì đi chuyện đấy. Các bạn em nói.
Thằng đó đi qua chỗ mình và em:
-Đừng xen vào chuyện của tao!
Em và mình không nói gì.
Thằng đó đi rồi ,em kéo mình vào bên trong.
-Đây là lí do em nhờ anh đi? Mình hỏi lúc ở giữa đường.
-Vâng……
-Em xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này. Em nói.
Mình dừng lại thở dài ,rồi nhìn em một lúc
-Thôi mọi chuyện để sau. Xong buổi hôm nay đã. Mình vừa nói,đoạn vừa kéo tay em lại, tiếp tục đi vào bên trong.
Suốt từ lúc đó em ngồi uống rượu với bạn,vòng nào cũng có mặt. Mình có bảo em uống ít thôi,em vâng vâng ,dạ dạ, gật gật rồi….uống tiếp. Bạn bè em mình chẳng quen ai, nên đành ngồi lì vậy đợi em….uống xong rồi về.
-Cứ kệ đi. Chuyện gì tới thì giải quyết chuyện đấy.
Nói rồi em trở lại với mình.
-Đợi tí rồi vào anh nhé! Nhân vật chính chưa đến.
Mình uh với em rồi em lại khoác tay mình,mình cố gắng diễn mọi thứ thật tự nhiên.
-Hạnh!
Có tiếng đàn ông gọi tên em.Mình và em cùng theo phản xạ quay ra hướng tiếng gọi. Một thằng có vẻ trạc tuổi mình, ăn mặc khá đẹp,bấm khuyên tiến tới.
-Em cũng đi à?
Em không nói gì đứng quay mặt lại với thằng đó, kéo theo cả mình quay cùng.
-Em đang làm gì thế? Thằng đó nói tiếp.
-Tránh xa tôi ra! Em nói.
Thằng đó đổi hướng nhìn sang mình, nhìn mình từ đầu đến chân(nhìn đ’ gì mà nhìn!) như máy quét kim loại ở sân bay rồi chỉ vào mình hỏi :
-Ai đây?
-Anh ấy là người tôi yêu! Anh tránh ra chỗ khác đi.
Mình đứng như phỗng.
-Người tôi yêu? Thằng đấy nhấn mạnh từng chữ một như kiểu a á ớ bờ cờ.
-Đúng thế! Giờ để chúng tôi tự nhiên được chứ? Em nói.
-Thế tôi là gì của cô? Thằng đó đổi chủ ngữ. Cô nghĩ mọi chuyện giữa cô và tôi thế là xong sao?
-Mọi chuyện hết rồi! anh đừng đi theo tôi nữa! em nói.
-Ra đây tôi cần nói chuyện với cô!
Vừa nói thằng đó vừa nắm tay em đoạn kéo ra.
-Tôi không đi đâu và cũng không còn chuyện gì để nói với anh hết! em cố vùng ra.
Mình thấy hai người co kéo ,thì theo bản năng xông vào tách tay hai người ra.
Hai người dừng lại đi,mình vừa gỡ vừa nói.
-Đừng xen vào chuyện không phải của mày! Thằng đó dọa.
-Cô ấy là người yêu tôi! Anh tránh xa cô ấy ra! ( mình vừa nói vừa run).
-Mày nói gì?
Đúng lúc đó thì bạn bè em cũng lao ra vì thấy ồn ào. Em được mấy người bạn tách ra khỏi thằng đó.
-Giờ không phải lúc cãi nhau đâu anh Kiên! vì mọi người một chút đi!-một người bạn gái của em nói.
-Em không nghe thấy những lời Hạnh vừa nói với anh đâu!
-Lúc khác đi! Hôm nay sinh nhật mà!
Thằng đó quay lại nhìn mình và em.
-Anh phải về! anh không muốn ở lại.
-Thôi mà! Chuyện gì đi chuyện đấy. Các bạn em nói.
Thằng đó đi qua chỗ mình và em:
-Đừng xen vào chuyện của tao!
Em và mình không nói gì.
Thằng đó đi rồi ,em kéo mình vào bên trong.
-Đây là lí do em nhờ anh đi? Mình hỏi lúc ở giữa đường.
-Vâng……
-Em xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này. Em nói.
Mình dừng lại thở dài ,rồi nhìn em một lúc
-Thôi mọi chuyện để sau. Xong buổi hôm nay đã. Mình vừa nói,đoạn vừa kéo tay em lại, tiếp tục đi vào bên trong.
Suốt từ lúc đó em ngồi uống rượu với bạn,vòng nào cũng có mặt. Mình có bảo em uống ít thôi,em vâng vâng ,dạ dạ, gật gật rồi….uống tiếp. Bạn bè em mình chẳng quen ai, nên đành ngồi lì vậy đợi em….uống xong rồi về.
__________________
CHAP 50:
Đến chừng gần nửa đêm thì cũng xong sinh nhật, em lè nhè bảo mình về đi anh. Rồi đứng lên đồng thời quị luôn. Mình lao ra đỡ em,lúc này em đứng còn không nổi nữa. Vì đóng giả là người yêu em ,nên mình đành phải đưa em về. Mình ngán ngẩm thở dài rồi đỡ em ra ngoài. Biết em không ngồi xe máy không có nổi, nên mình vứt xe lại rồi gọi taxi. Lên xe mình bảo lái xe chạy về nhà em thì em ngăn lại:
-Không đừng về nhà! (toàn mùi rượu)
-Sao lại không?
-Không!
Nói xong em vật ra ngủ luôn. Đánh thức kiểu gì cũng không nói nữa, mình đành bảo lái xe đưa cả hai đến nhà nghỉ gần nhất. Dìu được em lên đến phòng, mình đưa em lên giường rồi lấy chăn đắp cho em. Đoạn không biết làm gì nữa, đành ngồi nhớ lại xem mấy đứa bạn lúc xỉn nó hay làm thế nào. Nhớ lần trước phải tát thằng bạn mấy phát ,rồi bóp mồm nó ra vắt chanh vào, xong xoa dầu con chó con hổ gì đấy vào gan bàn chân nó mới ngúc ngoắc tỉnh. Nhưng không làm thế với em được. Thế là mình đành ra ngoài mua nước chanh và cao, rồi nâng chân lên xoa vào lòng bàn chân em cho khỏi lạnh. Thấy bảo thế chứ đêk biết có phải không. Xoa bừa tí chắc cũng….không chết được đâu. Em vẫn nằm im bất động,thở đều. Mình tính về rồi bảo thằng chủ nhà nghỉ để ý hộ phòng này,sáng mai sẽ lên. Nhưng nghĩ bụng em đang say vậy, đêm hôm gió máy lỡ dại ra đấy thì mình ân hận cả đời. Chịu khó ở lại một đêm trông em thì sẽ an tâm hơn. Nghĩ vậy mình gọi điện báo cho gia đình là đang ở nhà thằng bạn, rồi báo cho thằng bạn để nó biết đường còn lo đối phó, hình như cu cậu đang xem JAV hay sao mà uh uh nhanh lắm rồi cụp máy luôn,giọng còn nhăn nhó khó chịu . Xong xuôi công đoạn nói dối, nghĩ cũng rùng mình vì nghe bà bảo nói dối ,xuống địa ngục sẽ bị quỷ vương kẹp lưỡi rồi cắt ,nghe đã thấy ớn. Mất lưỡi rồi xuống đó ăn kem thế chó nào được! mà mình thì mê kem lắm. Có khi lúc chết phải đốt theo vài em PG giấy, ôm xuống cho quỷ vương may ra hối lộ được.
Sau khi làm mọi thứ có thể cho em thì mình tính đi ngủ,có gì em mà động đậy là mình biết ngay, giác quan thứ sáu mà. Nhớ ngày xưa ngủ gật trong lớp,giáo viên bước xuống bục giảng một cái là mình biết rồi.Tần số âm thanh phát ra từ dép,guốc của cô nó khác với học sinh,mình nghe thì chuẩn lắm. Thỉnh thoảng thằng bạn ngồi cạnh đùa đểu: “cô xuống kìa!” Mình hếch mép cười mặt không ngẩng lên phán câu xanh rờn: “đ’ sợ!”.Ra là cô xuống thật,mà còn ở ngay cạnh. Hồi đó nhớ mang máng là bị viết kiểm điểm,hạ bậc hạnh kiểm rồi mời bố mẹ tội thoái hóa tư cách đoàn viên gì gì đấy cũng nặng phết. Mẹ thì đay nghiến thằng con mất nết,bố vờ mắng theo nhưng bụng nghĩ ‘thằng này chịu chơi! Rõ đúng là chất con ta! Haha”.
Trở về với thì hiện tại dạng u tối đang ở trước mặt, thoạt nghĩ ngồi không thế này, nửa đêm gần sáng không bị muỗi khênh thì cũng bị ma dọa nên phải đi ngủ cho lành. Có mỗi cái giường đơn thì em ngủ mất rồi. Thế là đành lóc cóc xuống lấy thêm chăn gối ở chỗ tiếp tân. Thằng tiếp tân nhìn mặt không vui lắm, vì thuê phòng đơn mà đòi lắm quá. Mình cũng kệ nó vì chỉ ở có mỗi một đêm,cho mày ý kiến thoải cái con gà mái đi. Miễn sao có phụ tùng đi ngủ cho khỏi lăn ra cảm lạnh là được. Mình trải các thứ ra sàn rồi lăn vào ngủ như cái kén tằm. Chưa nằm được bao lâu, tự dưng em vung tay bay cả lon nước chanh vô mặt mình. Thế là lại lóc cóc để lon nước lên bàn rồi ngủ tiếp. Được cái là mình cũng thuộc loại dễ ngủ. Lạ hơi nhà ,với nằm khó chịu thế mà chỉ …..2 tiếng sau là đã lim dim ngủ được rồi.
Nửa đêm về sáng,gà gáy canh ba (văn tí thôi, chứ đêk biết nó gáy canh mấy,mà gáy nhức đầu bỏ cụ! thấy các bậc hiền nhân hay viết thế này trong văn tả cảnh, nên cho vào để câu cú nó sinh động). Mình nằm mơ thấy đang đi…. WC, nên mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy để đi thật không đi ảo, thì sáng mai có mà ê cái mặt thớt. Vừa mở mắt ra thì thấy ngay em đang nhìn xuống mà giật bắn cả mình. Nghĩ lại thấy hàng họ vẫn đang cuốn trong chăn, thì thở phào biết không bị “khai thác lộ thiên” cái gì ra ngoài. Em thấy mình giật người 1 cái, như mấy con côn trùng ưỡn ẹp múa may trong vợt muỗi điện thì bụm miệng vào cười. Đoạn vừa cười em vừa hỏi:
Đến chừng gần nửa đêm thì cũng xong sinh nhật, em lè nhè bảo mình về đi anh. Rồi đứng lên đồng thời quị luôn. Mình lao ra đỡ em,lúc này em đứng còn không nổi nữa. Vì đóng giả là người yêu em ,nên mình đành phải đưa em về. Mình ngán ngẩm thở dài rồi đỡ em ra ngoài. Biết em không ngồi xe máy không có nổi, nên mình vứt xe lại rồi gọi taxi. Lên xe mình bảo lái xe chạy về nhà em thì em ngăn lại:
-Không đừng về nhà! (toàn mùi rượu)
-Sao lại không?
-Không!
Nói xong em vật ra ngủ luôn. Đánh thức kiểu gì cũng không nói nữa, mình đành bảo lái xe đưa cả hai đến nhà nghỉ gần nhất. Dìu được em lên đến phòng, mình đưa em lên giường rồi lấy chăn đắp cho em. Đoạn không biết làm gì nữa, đành ngồi nhớ lại xem mấy đứa bạn lúc xỉn nó hay làm thế nào. Nhớ lần trước phải tát thằng bạn mấy phát ,rồi bóp mồm nó ra vắt chanh vào, xong xoa dầu con chó con hổ gì đấy vào gan bàn chân nó mới ngúc ngoắc tỉnh. Nhưng không làm thế với em được. Thế là mình đành ra ngoài mua nước chanh và cao, rồi nâng chân lên xoa vào lòng bàn chân em cho khỏi lạnh. Thấy bảo thế chứ đêk biết có phải không. Xoa bừa tí chắc cũng….không chết được đâu. Em vẫn nằm im bất động,thở đều. Mình tính về rồi bảo thằng chủ nhà nghỉ để ý hộ phòng này,sáng mai sẽ lên. Nhưng nghĩ bụng em đang say vậy, đêm hôm gió máy lỡ dại ra đấy thì mình ân hận cả đời. Chịu khó ở lại một đêm trông em thì sẽ an tâm hơn. Nghĩ vậy mình gọi điện báo cho gia đình là đang ở nhà thằng bạn, rồi báo cho thằng bạn để nó biết đường còn lo đối phó, hình như cu cậu đang xem JAV hay sao mà uh uh nhanh lắm rồi cụp máy luôn,giọng còn nhăn nhó khó chịu . Xong xuôi công đoạn nói dối, nghĩ cũng rùng mình vì nghe bà bảo nói dối ,xuống địa ngục sẽ bị quỷ vương kẹp lưỡi rồi cắt ,nghe đã thấy ớn. Mất lưỡi rồi xuống đó ăn kem thế chó nào được! mà mình thì mê kem lắm. Có khi lúc chết phải đốt theo vài em PG giấy, ôm xuống cho quỷ vương may ra hối lộ được.
Sau khi làm mọi thứ có thể cho em thì mình tính đi ngủ,có gì em mà động đậy là mình biết ngay, giác quan thứ sáu mà. Nhớ ngày xưa ngủ gật trong lớp,giáo viên bước xuống bục giảng một cái là mình biết rồi.Tần số âm thanh phát ra từ dép,guốc của cô nó khác với học sinh,mình nghe thì chuẩn lắm. Thỉnh thoảng thằng bạn ngồi cạnh đùa đểu: “cô xuống kìa!” Mình hếch mép cười mặt không ngẩng lên phán câu xanh rờn: “đ’ sợ!”.Ra là cô xuống thật,mà còn ở ngay cạnh. Hồi đó nhớ mang máng là bị viết kiểm điểm,hạ bậc hạnh kiểm rồi mời bố mẹ tội thoái hóa tư cách đoàn viên gì gì đấy cũng nặng phết. Mẹ thì đay nghiến thằng con mất nết,bố vờ mắng theo nhưng bụng nghĩ ‘thằng này chịu chơi! Rõ đúng là chất con ta! Haha”.
Trở về với thì hiện tại dạng u tối đang ở trước mặt, thoạt nghĩ ngồi không thế này, nửa đêm gần sáng không bị muỗi khênh thì cũng bị ma dọa nên phải đi ngủ cho lành. Có mỗi cái giường đơn thì em ngủ mất rồi. Thế là đành lóc cóc xuống lấy thêm chăn gối ở chỗ tiếp tân. Thằng tiếp tân nhìn mặt không vui lắm, vì thuê phòng đơn mà đòi lắm quá. Mình cũng kệ nó vì chỉ ở có mỗi một đêm,cho mày ý kiến thoải cái con gà mái đi. Miễn sao có phụ tùng đi ngủ cho khỏi lăn ra cảm lạnh là được. Mình trải các thứ ra sàn rồi lăn vào ngủ như cái kén tằm. Chưa nằm được bao lâu, tự dưng em vung tay bay cả lon nước chanh vô mặt mình. Thế là lại lóc cóc để lon nước lên bàn rồi ngủ tiếp. Được cái là mình cũng thuộc loại dễ ngủ. Lạ hơi nhà ,với nằm khó chịu thế mà chỉ …..2 tiếng sau là đã lim dim ngủ được rồi.
Nửa đêm về sáng,gà gáy canh ba (văn tí thôi, chứ đêk biết nó gáy canh mấy,mà gáy nhức đầu bỏ cụ! thấy các bậc hiền nhân hay viết thế này trong văn tả cảnh, nên cho vào để câu cú nó sinh động). Mình nằm mơ thấy đang đi…. WC, nên mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy để đi thật không đi ảo, thì sáng mai có mà ê cái mặt thớt. Vừa mở mắt ra thì thấy ngay em đang nhìn xuống mà giật bắn cả mình. Nghĩ lại thấy hàng họ vẫn đang cuốn trong chăn, thì thở phào biết không bị “khai thác lộ thiên” cái gì ra ngoài. Em thấy mình giật người 1 cái, như mấy con côn trùng ưỡn ẹp múa may trong vợt muỗi điện thì bụm miệng vào cười. Đoạn vừa cười em vừa hỏi:
------ Xem tiếp chap 51 - 55 của truyện ------